Gió biển thổi lên mát lạnh, Mộc Trà mở cửa xe nhoài người ra hét lớn.
- A… a… a
- Cẩn thận một chút đi, làm gì mà em hứng khởi vậy?
- Du lịch ngẫu hứng như này rất thích, biết đâu đây là chuyến du lịch cuối cùng tôi được đi cùng anh.
- Em đang nói gì vậy?
- Không có gì, nói linh tinh thôi.
Cô không nói anh biết bản thân đã nhìn thấy dòng tin nhắn mà An Chi nhắn anh.
Cô ấy sẽ về Việt Nam vào tuần tới, đấy là lí do mà cô đề nghị anh đi ngắm hoàng hôn.
Khải Viễn mới về chưa lâu thì An Chi sang tìm, dù chẳng hỏi cô cũng biết lí do là gì nên thiết nghĩ khi nào quan hệ giữa họ rõ ràng thì cô sẽ cho anh biết quyết định của mình.
Tình cảm của anh đến với cô quá nhanh khiến bản thân chưa kịp tiếp nhận, có thể đó chỉ là sự mới mẻ, là thứ tình cảm sớm nở tối tàn.
Anh với An Chi yêu nhau lâu như vậy sao có thể vì cô nói bỏ là bỏ.
Cô cũng là người tham vọng nhưng chỉ tham trong tầm với, trong sự cố gắng của bản thân chứ không tham vọng một thứ quá xa vời… anh là người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt, một hoàng tử dành cho một nàng công chúa mĩ miều chứ không dành cho cô.
Dù trong mơ, cô cũng không dám mơ chứ đừng nói đến thực tế sẽ được một người như vậy yêu.
Cô không muốn bản thân hài lòng hay tự mãn sớm với những gì đang có để rồi đến lúc nhận ra mọi thứ là ảo tưởng đã quá muộn màng.
- Sao tự dưng lại im lặng vậy?
- Không có gì… anh nhìn đi, mặt trời sắp lặn rồi.
Khải Viễn đỗ xe lại bên đường mở nắp trần xe chui người lên bên trên nóc xe đưa tay kéo Mộc Trà lên theo:
- Chúng ta không kịp đến nơi thì ở đây ngắm hoàng hôn xong rồi đi tiếp.
Mộc Trà ngồi vắt vẻo đung đưa chân, hướng tầm mắt ra nhìn xa xa phía chân trời, một màu đỏ ối soi bóng xuống mặt nước tạo nên khung cảnh đẹp.
Cô nghiêng đầu dựa lên vai anh giơ tay chỉnh cho chạm đường chân trời rồi định chụp một bức ảnh thì Khải Viễn nắm lấy bàn tay ấy.
- Chụp ké một bàn tay sẽ không phiền em chứ?
Mộc Trà không trả lời mà ấn điện thoại chụp lại cảnh tượng đẹp mắt ấy.
Sau khi đã nháy liên tục để chụp, cô đưa điện thoại ra sau lưng mình, quay mặt lại nhắc Khải Viễn:
- Tôi mượn lưng anh một chút.
Một bức ảnh được chụp nhìn rõ mặt cô gái còn chỉ thấy bóng lưng rộng của chàng trai, xa xa là ráng đỏ của nửa non mặt trời đang dần xuống biển.
- Tại sao em không cho tôi quay mặt lại?
- Chồng đẹp không nên khoe đâu, rất phiền phức đấy biết không?
- Em chưa acp nick fb của tôi nữa đấy…
- Để một ngày nào đó sẽ không phải ấn unfriend một lần nữa.
Khải Viễn thoáng nhíu mày nhưng Mộc Trà đã chủ động khoác tay anh, đầu vẫn gối trên vai anh khẽ nhắm mắt tận hưởng mùi hương của biển.
- Mộc Trà…
- Vâng
- Bữa trưa em nấu cho tôi được nhiều người khen chưa này?
Cô hé mắt nhìn, bữa cơm trưa ngày anh từ Đức trở về đã được chụp lại đăng fb hẳn hoi.
- Anh bây giờ cũng có ngẫu hứng sống ảo sao?
- Em kết bạn với tôi đi sẽ xem được nhiều thứ lắm.
- Vậy anh hãy để công khai đi, tôi sẽ xem được.
Khải Viễn nâng đầu cô dậy, cúi mặt chạm lên môi cô thật nhẹ.
Mộc Trà nghe thấy tiếng chụp ảnh, liền quay sang, hóa ra anh lại giấu cô chụp bức ảnh hai người hôn nhau.
- Thật là… sến quá rồi, anh định cho cả cộng đồng mạng biết chúng ta kết hôn sao? Sẽ phiền phức lắm đấy.
- Tôi lấy nó làm hình nền điện thoại để luôn nhắc mình em là vợ tôi… vợ hợp pháp.
- Đừng đùa nữa… nào chúng ta đi thôi, còn khá xa nữa mới tới khu nghỉ dưỡng cơ.
Khải Viễn xuống trước chìa tay đỡ cô xuống xe nhưng lại ngang nhiên ôm cô vào trong lòng, ghế xe được đẩy lùi lại phía sau.
- Anh làm gì vậy?
- Yêu em được không?
(Không sao chép, reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý của tác giả)
Mộc Trà bá cổ anh bặm môi ra điều suy nghĩ rồi bật cười ngây ngốc:
- Có sợ mọi người phát hiện không?
- Em kêu nhỏ một chút là được, bên ngoài không nhìn thấy nhưng âm thanh và rung lắc chắc xe không tốt lắm đâu.
Vừa nói, Khải Viễn vừa trêu đùa bằng cách há miệng cắn lên ngực cô một cái thách thức:
- Em muốn thử mạo hiểm không?
- Ở đây có vẻ vắng người nhỉ?
Khải Viễn biết cô đã đồng ý nên chẳng ngần ngại vén chiếc áo thun của cô nhấc qua đầu lột bỏ sang ghế bên cạnh.
Anh đón nhận nụ hôn từ Mộc Trà áp xuống, yêu đương trở nên vội vàng, gấp gáp.
Hai tay vòng ra sau cởi chiếc áo ngực giải phóng cho hai cục bông mềm mại bung ra liền bị tay anh chiếm giữ.
Mộc Trà thả lỏng tay đặt trên vai anh, ngửa cổ thoải mái rn rỉ, bàn tay phải còn len vào tóc anh giật vài cái khi bản thân đang phải hứng lấy đợt sóng trào.
Dù anh đã cảnh báo cách âm không tốt nhưng khung đường này chỉ có ô tô đi qua, lác đác vài chiếc chẳng ai rảnh để quan tâm đ ến họ.
Trong xe chật chội, tiếng của nụ hôn ướt át hòa vào tiếng thỏa mãn của cả hai không ngừng vang lên, chẳng chút kiểm soát dc vọng của nhau.
Mộc Trà giúp anh cởi bỏ chiếc áo vướng víu, bàn tay nhỏ nhắn khẽ miết nhẹ trên ngực, trên bụng anh rồi lần xuống dưới mơn man kch thích.
Giọng nói của Khải Viễn lạc đi, hơi thở nóng phả lên ngực cô khẽ mời chào:
- Trà… em làm chủ đi.
- Hôm nay chiều anh..