Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta vốn là một tán tiên ( chức tiên lặt vặt ở thiên đình) tự do tự tại của thiên đình, thụ phong tước hiệu (tên gọi) là Quảng Hư Nguyên Quân. Bởi vì tước hiệu khó đọc nên các vị thần tiên trên thiên đình đều gọi ta là Tống Dao Nguyên Quân.

Tống Dao ta sinh ra vốn chưa phải là thần tiên.

Khi còn ở chốn nhân gian, ta vốn là một người tự tại, không thích bị ràng buộc. Khi ấy tuổi trẻ tính khí nông nổi, khoe khoang khắp nơi mình vốn là một kẻ phong lưu,một kiếm đâm cũng không chết. Một ngày kia, Thái Thượng Lão Quân mở lò luyện tiên dược thì tay lại không được linh hoạt cho lắm, khiến một viên kim đan vô tình rơi xuống hạ giới. Kim đan đúng lúc lại rơi vào nồi nước canh trước mặt ta. Lão chủ quán thì chỉ nghĩ rằng đó là một đống phân chim từ trên trời rơi xuống. Cầm lấy cái muỗng rồi ra vẻ ta đây, quấy quấy cái nồi, sau đó đem nước canh đổ ngay vào một cái bát, hướng mặt về phía một vị khách bất hạnh nọ, người đó không ai khác chính là ta.

Ta hiện tại quả thật khâm phục bản thân mình lúc ấy, cơn đói thì cứ sôi lên sùng sục, đến nỗi làm mắt ta cứ hoa cả lên, kim đan to như cục phân của lão ngay lúc ấy cũng đều theo nước canh bị ta uống mất.

Vì thế vào lúc ban đêm, khi mặt trời lặn xuống ở phía tây và mặt trăng dần thay thế chỗ, ta lên đỉnh Tam Hoa vui chơi, thình lình một đám mây tỏa ánh hào quang xuất hiện ngay dưới chân ta, đưa ta bay thẳng lên trời.

Từ đó về sau ta trở thành tiên.

Tiên sử dẫn ta đến Linh Tiêu điện bái kiến Ngọc Đế, Ngọc Đế nói “Tiên có nguồn gốc của tiên, dạng thứ nhất là do đã tu luyện mà thành, dạng thứ hai là do khi sinh ra vốn đã là tiên, còn một dạng nữa đó là do được nhặt về.”

Bản thân vô tình hưởng được tiên tri, chưa có tước hiệu có thể phong, chư tiên trên thiên đình liền tụ lại đặt cho ta một cái tên đó là Tống Dao thần tiên. Một vùng đất ở phía đông nhân gian từ cánh đồng bỗng hóa thành biển, rồi từ biển lại hóa trở lại cánh đồng thật tươi đẹp, như thế biến hóa đến mấy lần, nhờ được Ngọc Đế xem trọng, khen thưởng ta bằng cách ban phong tước hiệu là Quảng Hư Nguyên Quân. Các vị tiên liêu thì sớm đã quen gọi ta là Tống Dao tiên, giờ nhìn thấy mặt ta cũng không tài nào nói ra được một chữ Quảng Hư Nguyên Quân, thế là tất thảy đều xưng hô với ta là Tống Dao Nguyên Quân. Gọi qua gọi lại, ngay đến bản thân tiên quân ta cũng quên mất cái tước hiệu được phong ấy. Một ngày kia, Đông Hoa Đế Quân thiết trà yến, đưa đến một tấm thiếp văn nhã cung thỉnh Quảng Hư Nguyên Quân đến dự, ta cầm thiếp rồi đáp truyền lại với sứ giả của Tây Vương mẫu rằng “Quảng Hư Nguyên Quân là vị nào, làm thế nào mà lại phát thiếp nhầm đến phủ của Tống Dao Nguyên Quân ta?”

Nhân gian có câu, tiêu diêu tự tại coi như thần tiên. Thiên đình bằng hữu tiên gia đông đúc, thời gian chỉ là mây bay. Một ngày rồi lại một ngày trôi qua lặng lẽ, mãi cho đến ngày kia, Thái Bạch Tinh Quân đến phủ của bản tiên quân ta, nói rằng Ngọc Đế ban mật chỉ lệnh hắn truyền lại cho ta. Âm thầm đưa ta đến hậu hoa viên, Thái Bạch Kim Quân đứng ở nơi lớp mây mờ lững lờ rồi hướng đến chỗ ta nói, Thiên Xu Tinh Quân cùng Nam Minh Đế Quân vì tư tình bị bắt được nên mang trọng tội, đã bị Ngọc Đế trừng phạt, đem đến Tru Tiên đài chặt đứt tiên cái (nguồn gốc thần tiên), đày xuống phàm giới.

Trăm ngàn năm chưa nghe qua việc kỳ lạ như thế, bản tiên quân hiển nhiên phải ngẩn ra một lúc, sau đó đương nhiên muốn hỏi xem điểm quan trọng nhất ở đây là gì, “Là Thiên Xu Tinh Quân cùng Nam Minh Đế Quân tư tình...... Không phải cả hai vị ấy đều dụ dỗ tiên nữ chứ......?”

Kim Tinh lặng lẽ không lên tiếng.

Bản tiên quân xấu hổ cười: “Vậy thì là chuyện đoạn tụ (đoạn tụ: chỉ hai người nam nhân yêu nhau) ở thế gian rồi......” Gặp phải chuyện này là việc bình thường, vốn không có gì hiếm lạ. Hiếm lạ chính là, rõ ràng là vị Thiên Xu Tinh Quân cùng Nam Minh Đế Quân kia, chà chà, Nam Minh Đế Quân bình thường dáng vẻ kiêu ngạo, cao cao tự tại, nghiêm trang bậc nhất, Thiên Xu Tinh Quân ngày thường dung mạo thanh lịch tao nhã vô cùng, không vướng hồng trần, hai vị chẳng bao giờ ngó ngàng tới bản tiên quân ta thế thì việc gì ta phải để họ ở trong mắt mình, cớ sao lại để xảy ra cơ sự thế này? Bất quá đem hai người bọn họ đến gần lại một chỗ, để họ hợp sức mà tự giúp đỡ lẫn nhau.

Kim Tinh nói: “Cả hai vị tiên quân đều mang trọng tội, tuyệt nhiên không thể kết thúc như thế được, Ngọc Đế nhân từ, cho bọn họ một cơ hội đền tội. Để họ rơi vào phàm trần, cả đời nhiều lần phải trải qua tình kiếp. Nếu có thể đánh bại tâm ma hoàn toàn tỉnh ngộ, vẫn có thể lại đắc đạo thành tiên, trở về nhập vào thiên đình. Bởi vậy Ngọc Đế giáng chỉ, yêu cầu Quảng Hư Nguyên Quân cũng nhập phàm trần một chuyến.”

Ta ngạc nhiên, “Tại sao?”

Kim Tinh vuốt vuốt bộ râu cười, “Ngọc Đế nghĩ đi nghĩ lại, đến thế gian thiết kiếp khiển trách, giao cho Nguyên Quân là thỏa đáng nhất.”

Ta hiểu được, bản Tiên quân cùng Nam Minh Đế Quân và Thiên Xu Tinh Quân vốn có khoảng cách, lão Ngọc Đế nhất định là có cùng suy nghĩ này với ta.

Đôi mày ta chau lại vào nhau, thở dài mà nói: “Ta cùng với hai vị thượng quân tương giao ngàn năm, Sao có thể nhẫn tâm thiết kiếp vi giới (đại loạilà trừng phạt họ).”

Kim Tinh nói: “Ngọc Đế từng cùng bản quân bàn bạc, Nguyên Quân hạ giới tự nhiễm phàm trần, nhìn thấu tiên hữu, đợi sau khi trở về thiên đình, dự định hạ chỉ khen thưởng, thân phong làm Quảng Hư Thiên Quân.” Rồi lại vuốt nhẹ râu mà cười, “Thiên Xu và Nam Minh trở về thiên đình, ban đầu làm Tán tiên, vẫn còn tùy ở sự khuyên giải của Thiên Quân.”

Điều kiện mà Ngọc Đế đưa ra quả là không tồi, hạ phàm một chuyến, bản Tiên quân có thể được phong cái tước hàm thượng quân, đều nói làm thần tiên thanh tịnh vô vi, ngẫu nhiên lại đem tước hàm tăng lên một cấp, cũng có thể cho là một chuyện thú vị. Ta lại thở dài mà nói “Thôi được, mặc dù chịu một kiếp tình ái đau khổ, điểm ra tiên pháp vô thượng, đều là tiên hữu với nhau, đành phải hạ quyết tâm chịu đựng bi thương, miễn cưỡng hành động.”

Bảy ngày sau, Ngọc Đế lại phái Mệnh Cách Tinh Quân đến chỉ dẫn ta xuống hạ giới làm việc.

Khi Ngọc Đế giáng hai vị tiên quân xuống nhân gian, đã chuẩn bị một thể xác ngay tại thế gian cho ta, đây là vai mà ta phải diễn, làm quả núi to cản đường Nam Minh và Thiên Xu, một gậy lớn đánh tan tiểu uyên ương. Nam Minh Đế Quân cả đời là một dũng phu phi phàm, anh tuấn uy vũ, cương trực khí phách, Thiên Xu Tinh Quân sinh ra là một vị công tử thanh tú nhu lệ, lịch sự dịu dàng lại có phần yếu đuối, Nguyệt Lão đã cắt đứt sợi tơ hồng tình cảm giữa hai người bọn họ, tạo nên một trắc trở sâu sắc. Hai người từ thuở thiếu niên thì đã có tình cảm sâu đậm, Tình cảm của cả hai sâu đậm đến mức ai oán, cùng thề non hẹn biển, sông cạn đá mòn. Bản tiên quân chịu trách nhiệm chen vàogiữa họ, hai người bọn họ muốn hợp thì ta sẽ chia rẽ, muốn truyền tin thì sẽ bị ta chặn lại, sống không gặp được nhau, chết không thể đoàn tụ.

Ta đem vở kịch này cân nhắc kỹ càng trong lòng, cân nhắc suy nghĩ thế nào đều cảm thấy ta đây mới chính là cái người bị trách phạt ở Tru Tiên đài.

Lại qua hơn mười ngày, thời gian hạ phàm đã đến, chúng tiên hữu đưa ta đến Nam Thiên môn. Ta ở ngoài Thiên môn, nắm chặt tayHoành Văn Thanh Quân, “Lần này đi một chuyến, mấy ngày sau sẽ quay trở về, Quỳnh Lộ ở trong phủ phải dành một ít cho ta.”

Hoành Văn Thanh Quân nheo mắt cười: “Yên tâm, nhất định sẽ để dành tiếp đón ngươi.” Hắn đưa tay vỗ trên vai ta, rồi lại kề sát vào một chút, “Nhưng lần này ngươi hạ phàm, ngàn vạn lần phải cố giữ bản thân, ổn định tiên tính, cùng Thiên Xu Tinh Quân hàng đêm đồng giường cùng gối, vạn lần không thể dao động tiên căn.”

Ta giật mình nói: “Cái gì?”

Hoành Văn Thanh Quân nét mặt thanh lịch tao nhã cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả, “Còn giả bộ, toàn thiên giới này ai lại không biết, Tống Dao ngươi lần này hóa thành Phiên Vương công tử, phải giả vờ để ý Thiên Xu Tinh Quân, Ngọc Đế vì phạt hắn ngay cả tương tư cũng không thể, lệnh ngươi đưa hắn vào phủ, từ đó về sau, ngày ở cạnh nhau, hàng đêm cùng giường mà ngủ.”

Ngọc đế gạt ta! Mệnh Cách Tinh Quân rõ ràng không đề cập việc này với ta!

Hoành Văn nâng tay áo chặn đường ta, “Ngươi làm gì?”

Ta có chút tức giận áp chế phong thế của hắn, “Đi tìm Ngọc Đế, việc này ta không làm!” lão Ngọc Đế ấy, dám gạt ta ngủ cùng với Thiên Xu!

Hoành văn nói: “Chuyện tới nước này ngươi mới nói không làm, sớm không phải do ngươi định đoạt.” Hắn cười trên nỗi đau của người khác, rồi một luồn sức mạnh từ đâu ập đến, bản tiên quân một lúc đứng không vững, trở mình ngã nhào xuống Thiên môn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio