Bản tiên quân vì thế cũng trở về phòng.
Ta đứng trước hành lang mà lưỡng lự, là quay về phòng của ta hay là vào phòng của Hoành Văn, suy nghĩ, vẫn là đẩy cửa bước vào phòng của Hoành Văn trước. Hoành Văn đang ngồi trước bàn uống trà, ta đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Hoành Văn bưng ấm lên để thêm trà, ta cầm lấy một cái cốc đưa đến trước miệng ấm.
Hoành Văn nói: “Ngươi đến việc này mà cũng muốn tiêt kiệm khí lực sao?” Ta cười nói: “Ngươi cho ta thật một ly, phần trà còn lại ta sẽ thay ngươi thêm.” Hoành Văn cười một cái, rót đầy trà vào cái cốc trong tay ta.
Ta khẽ đưa mắt liếc nhìn hồ ly đang cuộn người nằm ở đầu giường, “Mao đoàn, có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi, buổi tối ngươi dẫn đường, ta và Thanh Quân đến động của ngươi một chuyến, ngươi đem người họ Đan mà ngươi giam giữ thả ra đi.”
Hồ ly nhảy xuống mặt đất, hóa ra thành hình dáng con người, cau mày đứng tựa vào cột giường. Đan Thành Lăng khiến cánh tay nó bị thương đến giờ vẫn chưa lành, trong lòng hồ ly nhất định vẫn còn đang phẫn hận, nghe ta bảo nó thả người, sắc mặt liền xám xịt.
Ta nói: “Ta và Thanh Quân phụng mệnh xuống hạ giới làm việc, người mà ngươi bắt giữ trùng hợp lại là một nhân vật quan trọng trong việc lần này. Kỳ thật bản tiên quân và người đó cũng có chút ân oán, nếu không vì thiên mệnh đè nặng trên người, ngươi đem hắn đi nướng ăn, bản tiên quân càng vui mừng thay ngươi nhóm lửa tạ lễ.”
Hồ ly khoanh tay trước ngực không hé răng, mãi đến khi Hoành Văn nói: “Lời Tống Dao Nguyên Quân nói chính là tình hình thực tế hiện nay, tuy rằng việc này đối với ngươi là không được, nhưng vẫn mong ngươi có thể giúp.”
Hồ ly lập tức vâng lời nói: “Thanh Quân muốn thả, ta đêm nay liền thả hắn.” Nó tỏ ra một bộ dáng cam nguyện vì Hoành Văn có thể đầu rơi máu chảy.
Vì thế lúc nửa đêm, ta cùng với hồ ly đi đến động của nó. Hoành Văn chỉ đưa chân thân của ta ra, nói rằng hắn sẽ không đi. Bộ dáng hiện nay cùng chân thân của hắn không kém nhau là bao, chỉ sợ Đan Thành Lăng biết thì càng thêm phiền toái.
Hồ ly nghe nói Hoành Văn không đi liền lộ ra nét mặt ỉu xìu, thẳng một mạch dẫn bản tiên quân lên đỉnh núi mà nó toạ lạc, một câu cũng không thèm nói.
Đêm đen gió lớn, khi đi đúng lúc thuận gió, mây bay theo gió, bất quá chỉ mất một giờ một khắc, là đến ngọn núi mà hồ ly sống.
Ta và hồ ly đi trên sườn núi, len sâu vào những lùm cây cỏ rậm rạp, ta hỏi hồ ly núi này tên gì, hồ ly thanh âm lạnh lùng nói: “Tuyên Thanh sơn.” Tuyên trong Tuyên Ly, Thanh trong Hoành Văn Thanh Quân, bản tiên quân liền nhanh gọn hỏi thẳng, nói: “Cái tên mà ngươi nói không phải tên trước kia, ngọn núi này tên gì.”
Hồ ly phẫn nộ nói: “Khô Đằng sơn.” Rồi buồn rầu mà đi vài bước, nói: “Ngươi làm sao biết được ta đã sửa lại tên?”
Ta không lên tiếng. Khi bản tiên quân còn ở nhân gian đọc qua biết bao thơ tình, không biết lúc đó người còn đang trộm gà ở chỗ nào.
Cửa động của hồ ly được che đậy kín đáo bởi một vách núi sừng sững và lá cây dây mây bên trong, từ một thạch đạo hẹp dài uốn khúc mà đi vào, hồ ly quả là loài biết hưởng thụ, có đào một cái đầm nước chắn ngang trước lối đi, trên mặt nước là một cây cầu bằng đá, qua cầu, lại đi qua một thạch đạo như bình phong, hồ ly vung tay áo lên bắn ra ánh lửa, mấy cây đuốc ở bốn vách tường liền sáng rừng rực, mở ra một khung cảnh bồng lai, một thạch động vô cùng rộng lớn, nhìn cách bài trí sắp xếp giống như một căn phòng lớn. Trên thạch bàn có bày rau quả cùng thức ăn, trên băng ghế đá có lót tấm đệm gấm, bên phải còn có một bình phong làm bằng ngọc lưu ly có khảm xà cừ.
Ta đang muốn khen ngợi thạch động của hồ ly một chút, thì thấy hồ ly đứng ở trong sảnh, nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Không ổn.” Rồi sải bước nhanh qua tấm bình phong.
Bản tiên quân đuổi theo nó, sau bức bình phong lại có một thạch đạo, phân ra vô số ngã rẽ, hồ ly bước nhanh đến phía trước, ta gắt gao đi theo sau, đi qua mấy con đường ngoằn nghoèo, thấy cửa một thạch đạo, lại dẫn vào trong một cái động nữa, hồ ly phất tay áo thắp sáng ngọn đuốc, trong động chỉ có một cây cột trụi lũi, dưới cây cột là thiết xích bị tách ra rơi rớt thưa thớt.
Xem chừng, đây chính là nơi mà hồ ly nhốt Đan Thành Lăng.
Ta nhìn thiết xích rơi xung quanh mà nhíu mày, Đan Thành Lăng không ngờ lại dũng mãnh đến như vậy, có thể phá đứt thiết xích trong động của hồ ly mà bỏ chạy?
Hồ ly tốn hơi mà phát ra một tiếng căm hận gì đấy, chạy vào động, lại theo thạch đạo đi qua bảy tám con đường ngoằn nghoèo, lại mở cửa của một thạch đạo nữa. Ngoài cửa có một trận gió thổi đến, ta vừa ngẩng đầu lên, có thể thấy rõ bầu trời đen ngòm, nơi này là một khe hở trong vách núi, bị hồ ly mở thành nội viện.
Một bóng đen từ trong chỗ tối nhảy ra, phóng thẳng về phía này.
Kèm theo một tiếng nức nở, dúi đầu vào trong ngực hồ ly, mấp máy một chút, hóa thành hình dáng của một nam đồng nhỏ tuổi, ôm hồ ly gào khóc: “Đại Vương ~~ Đại Vương ngươi rốt cục cũng đã trở về ~~ ô ô, có một người rất là lợi hại đã đến đấy, cứu người bị nhốt trong động đi ~~ Hồng tỷ tỷ ~ Thu tỷ tỷ ~ Hoa ca ca và bọn Tiểu Thất tất cả bọn họ đều bị người nọ bắt hết vào g sắt ~~ ô ô, ta ta ta thật vất vả mới trốn được, ta sợ lắm ô ô Đại vương......”
Nam đồng đem đầu dán chặt vào lòng ngực của hồ ly, vừa khóc, vừa nói, vừa cọ cọ nước mắt nước mũi của nó.
Thật vất vả mới đợi được nó khóc xong, hồ ly mang theo nó và dẫn bản tiên quân trở lại đại sảnh của thạch động. Nam đồng lui vào một góc trên ghế, vẫn còn đang thút tha thút thít khóc, vừa khóc thút thít, vừa lén nhìn bản tiên quân. Một đôi mắt xanh biếc, Hai cái tai trên đỉnh đầu có vân màu xám tro. Đứa nhỏ này hóa ra là sơn miêu tinh.
Tiểu sơn miêu tinh nói chuyện thật không rõ ràng, nói năng lộn xộn, lắp ba lắp bắp cả nửa ngày mới đem sự việc trải qua đại khái nói ra rõ ràng.
Nghe nói sáng hôm nay, có một vị tay cầm phất trần xông vào động, cứu Đan Thành Lăng, bắt hết hồ ly cùng yêu tinh lớn nhỏ trong động, có mấy con mẫu hồ ly xinh đẹp, cũng có đám tiểu yêu đạo hạnh không đủ cao, tiểu sơn miêu kia tu luyện gần thành tiên, yêu khí yếu nhất, chui vào trong một cái khe đá hẻo lánh ẩn nấp may mắn giữ được cái mạng nhỏ.
Hồ ly sắc mặt xám xịt, ánh mắt sắc bén, bản tiên quân biết, nó từ nay về sau cùng Đan Thành Lăng bất cộng đái thiên (không đội trời chung).
Tiểu sơn miêu đối với bộ dáng của người cầm phất trần kia cũng tả không rõ ràng. Nói tới nói lui cũng chỉ là “không có râu”, “giống đạo sĩ”, “y phục màu lam”. Rồi tủi thân mà chìa hai cái chân trước bị thương cho hồ ly xem.
Bản tiên quân nghe và nhìn thấy, nhưng không thể không nói: “Người trong động đã đi rồi, việc bản tiên quân đến đây cũng xem như là giải quyết xong, thời gian không còn sớm, cần phải quay về khách thôi.” Ta nhìn hồ ly và tiểu sơn miêu, “Ngươi —— Hai người các ngươi có dự định gì không?”
Hồ ly im lặng không nói gì, tiểu sơn miêu cuộn tròn người lui vào một góc trên ghế dựa.
Động yêu của hồ ly giờ đây hoàn toàn trống không, thấy hắn cúi đầu mà ngồi như vậy, hơi có chút thê lương.
Cái vị cầm phất trần kia công lực quả cao thâm không biết có quay lại đây để bắt chúng nó nữa hay không, hồ ly và tiểu sơn miêu này đều có chút nguy hiểm.
Bản tiên quân kỳ thật thực rất dễ mềm lòng. Ta thấy tình cảnh nơi này như vậy, trong lòng nhịn không được lại mềm lòng.
Chính vì lần mềm lòng này, khi ta quay trở về phòng của Hoành Văn, đi theo sau là hồ ly, còn có một tiểu sơn miêu tinh với cái tai có vằn xám tro.
Hồ ly nhảy lên đùi của Hoành Văn, ngáp một cái, nằm dài ra, bộ dáng rất là suy sụp. Hoành Văn đưa tay vỗ về đỉnh đầu nó, hồ ly ngẩng đầu lên, liếm liếm tay Hoành Văn.
Tiểu sơn miêu thì nhảy lên một góc chăn trên giường nằm, lục đà lục đục mà liếm liếm cái chân trước bị thương của nó.
Bản tiên quân đối với lần mềm lòng này thật sự hối hận.