Ta quay đầu lại, Hoành Văn mỉm cười ngồi trước bàn, ta kéo ghế dựa qua ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy ấm trà, trước tiên châm đầy tách trà giúp hắn: “Ngươi là muốn quẻ bói của Phát Văn Vương, hay là quẻ bói của Quỷ Cốc Tử?”
Hoành Văn nói: “Chẳng lẽ không có quẻ bói của Tống Dao Nguyên Quân sao?”
Ta rốt cuộc nói không lại hằn đành cười cười, nói: “Ngươi thật là nhàn nhã, không ở trong phòng trông chừng mao đoàn, lại đến chỗ ta xem náo nhiệt.”
Hoành Văn nói: “Hắn bị ngươi nói mấy câu chấn trụ, xem chừng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Cả động yêu tinh đều bị bắt hết, thấy hắn và tiểu sơn miêu tinh thật đáng thương, liền để chúng nó ở lại trong phòng yên tĩnh phục sức, vừa lúc thấy Đan Thành Lăng đến đây, ta liền nhịn không được đến xem.” Hoành Văn uống một ngụm trà rồi nói: “Ngươi đây làm đạo sĩ thiệt là giống đó, nói chuyện càng lúc càng có khí khái.”
Ta vênh vang đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, năm đó ta ở thế gian cả ngày xem tướng số, vô số người xem qua tướng số cho ta, cho nên ta so với kẻ vừa nhập môn thì hơn hẳn, nếu một ngày nào đó phạm luật trời, bị đánh quay về nhân gian, ta lúc đó liền đi làm thầy tướng số, làm ăn nhất định không tồi.”
Hoành Văn cầm chiếc cốc lắc đầu: “Xem ra ngươi làm đạo sĩ đến phát nghiện rồi. Ta nghe nói mọi người yêu nhau ở thế gian đều bạc mệnh, giống như ngươi năm đó cả ngày xem tướng số, rốt cuộc xem được gì?”
Ta nói: “Ta không phải đã nói qua với ngươi rồi sao, khi ta bảy tuổi, cha ta thỉnh một vị cao nhân trên núi xem tướng số cho ta, vị cao nhân kia xem xong nói rằng ta có nhân duyên lớn, sẻ hưởng được phúc khí vô cùng hiếm thấy, nhưng mà vĩnh viễn cô loan đơn mệnh. Ta vẫn không tin lời người đó, ra ngoài tìm người xem tướng số, phàm là xem đến nhân duyên, tất cả đều không đề cập đến.”
Nhắc đến liền thổn thức, bản tiên quân năm đó bảy tuổi, đã hiểu biết không ít chuyện tình, ta còn nhớ rõ con gái của Hứa quản gia Phương Nương khi ấy là một tiểu cô nương mười ba tuổi, ta thật thích nàng, đang định nói với cha khi lớn lên sẽ thú nàng làm thê tử, ai dè lại bị lão đạo sĩ kia một gậy giáng xuống đầu làm ta chóng mặt hoa mắt.
Nhưng cái miệng quạ đen của lão đạo sĩ kia quả thật linh nghiệm, Phương Nương mười bốn tuổi đã gả cho con trai của một thương hộ (gia đình làm ăn buôn bán), ta tức giận mà chạy đến hỏi nàng vì cái gì không nhớ đến tình cảm năm đó, khi ta lấy rất nhiều bánh hoa quế cùng bánh hạnh đào xốp mềm đem đến cho nàng ăn, Phương Nương xoa xoa đỉnh đầu ta nói: “Thiếu gia người cái gì vẫn còn chưa hiểu hết. Hơn nữa Phương Nương như vậy, làm sao có thể trèo cao sánh duyên cùng thiếu gia được?” Ta trơ mắt địa nhìn Phương Nương bước lên kiệu hoa, được đưa đi trong tiếng kèn sáo nhộn nhịp.
Cha ta cũng đã đính hôn cho ta, là với thiên kiêm của Thượng Thư, bà mối nói rằng nàng ta rất xinh đẹp, ngày tháng năm sinh của ta và nàng rất hợp nhau, là một đôi do trời đất tạo nên. Kết quả nàng lại yêu thế tử của tam Vương gia, hai người trong một đên trăng tối gió lớn, ngang nhiên bỏ trốn.
Ta lại tiếp tục đính hôn, lần này là thiên kim của Quốc Cữu, nàng ta lại cùng biểu ca bỏ trốn; rồi lại đính hôn, là quận chúa chúa của Quận Vương gia, nàng bị Hoàng Thượng nhắm trúng, thu vào hậu cung; Hoàng Thượng tiếp đó ban cho ta muội muội của hắn là bát công chúa, ai ngờ nàng ta cùng một thị lang trẻ tuổi yêu đương vụng trộm, nagy cả cái bụng cũng đã to lên.
Ta ở dưới pháo hoa lưu luyến, đối với hoa khôi nương tử nhất kiến chung tình, dùng tình ý sâu nặng, cảm thiên động địa. Kết quả như thế nào? Nàng ta vẫn phải lòng một thư sinh.
Ta đánh bậy đánh bạ(vô tình ngẫu nhiên) mà thành thần tiên, quả thật là hưởng thụ không ít phúc ở nhân gian.
Những lời của lão đạo sĩ kia rốt cuộc câu nào câu đó đều trúng. Vì vậy số mệnh gì đó, không đến lượt ngươi không tin.
Hoành Văn ngáp dài nói: “Biết rồi biết rồi, biết ngươi rất khổ sở bi thương. Mấy ngàn năm qua cái lỗ tai ta nghe đến chai cả đi. Ngươi lại không thể đổi sang nói chuyện khác? Mang tất cả nhớ thương cùng số mệnh cô loan cả đời của người buông xuống, ngươi ở trên trời làm thần tiên, chẳng lẽ cuộc sống này không làm ngươi hài lòng sao?”
Ta nói: “Hài lòng. Ngươi đây sinh ra đã là thần tiên, không hiểu được sự lợi hại của những thứ tình cảm này đâu, trải qua một lần thì sẽ không quên được. Bằng không Thiên Xu cùng Nam Minh ở phòng bên, vì sao lại không hảo hảo làm thượng quân, để phải lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay.”
Hoành Văn chuyển chén trà nói: “Ồ, nói cũng có chút đạo lý. Thú vị, thú vị. Lời này nếu bị Ngọc Đế nghe được, nhất định sẽ cho rằng ngươi phàm căn chưa dứt, đánh ngươi quay ngược về nhân gian.”
Ta lại thật sự có chút hối hận vì đã nói nhiều như vậy, kéo kéo tay áo Hoành Văn nói: “Ngọc Đế có nghe thấy hay không chỉ là thứ yếu, ta chỉ là nói lung tung, ngươi cũng đừng nghe thấy thú vị, muốn tìm người nào đó để thử.”
Hoành Văn vỗ vỗ bả vai ta, cười nói: “Ngươi yên tâm đi, nhất định sẽ không tìm người bên ngoài thử đâu.” (^___^)
Trời tối, khi xuống lầu dùng cơm, ta thuận miệng hỏi thăm Mộ Nhược Ngôn và Đan Thành Lăng một tiếng, tiểu nhị nói hai người bọn họ đã dùng cơm rồi, đều đã tự trở về phòng.
Hồ ly và sơn miêu còn đang thương cảm cho cả động yêu của chúng nó, đơn giản cứ đem gian phòng kia của Hoành Văn cho chúng nó nghỉ ngơi, ta cùng Hoành Văn vào phòng ta mà ngủ. Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra được người đã cứu Nam Minh là ai, bỗng nhiên nghĩ đến, Nam Minh quay về, nhất định sẽ nói rõ ngọn nguồn với Thiên Xu, việc này có thể sẽ không gạt Thiên Xu.
Ta cùng Hoành Văn thương nghị, đi qua phòng Nam Minh dò xét.
Khách phòng của Đan Thành Lăng là một gian phòng nằm ở cuối hành lang, sát bên là phòng ngủ của Thiên Xu, sát phòng Thiên Xu là phòng ngủ của bản tiên quân. Hoành Văn đưa chân thân của ta ra, ta và hắn ẩn thân giữa không trung vào phòng của Nam Minh, đứng từ xa nhìn nhìn, thấy trong phòng Nam Minh không một bóng người, nhất định là đang ở trong phòng của Thiên Xu.
Ta cùng với Hoành Văn vào trong phòng ngủ của Thiên Xu, đưa mắt nhìn vào, thật không hay rồi.
Mộ Nhược Ngôn cùng Đan Thành Lăng đang quấn chặt lấy nhau, đang, khụ, đang sắp sửa làm những chuyện mây mưa kia.