Tay Thiên Xu run run lên.
Bản tiên quân nghiêng mắt nhìn Đan Thành Lăng một cái, hắn điềm nhiên như không mà nhìn, bản tiên quân cũng nhíu mày nhìn, chung quy vẫn cảm thấy sự tình bắt đầu không ổn.
Thần sắc Thiên Xu khôi phục lại như thường, sơn miêu nằm im kêu ngao ngao mặc cho hắn vuốt ve, Thiên Xu tựa hồ thuận miệng mà hỏi thăm: “Con mèo này thật đáng yêu, nó có tên không?”
Ta không nghĩ nhiều liền nói: “Có, nó gọi là A Minh.”
Hoành Văn cuộn quyển sách trong tay lại gõ xuống lộc cộc.
Lòng ta bỗng nhiên khẽ động. Thiên Xu...... Sẽ không...... Cho rằng sơn miêu là Lý Tư Minh chứ......
Hắn không đến mức nghĩ thái quá như vậy chứ......
Ta vội ho khan một tiếng nói: “Con sơn miêu này khi đến khách trộm cá khô bị tiểu nhị bắt được, cũng giống như hồ ly đều được mua lại, ha ha ~~”
Mộ Nhược Ngôn a một tiếng, lại sờ sờ đầu nó, rồi lui về tấm ván gỗ ngồi.
Một lần nữa nhắm mắt lại.
Sơn miêu ô một tiếng, tiếp tục mạnh dạng mà lấy cá khô của nó.
Khi mặt trời xuống núi rải sắc hồng lên nửa mảng sông, thuyền đã cập vào bên bến phà Bình Giang.
Thanh thế trên bến phà rất hùng dũng. Một đội toàn nhân mã áo giáp canh giữ ngay trước bờ, toàn bộ đều quỳ rạp xuống hướng về phía Đan Thành Lăng, cung nghênh đại tướng quân.
Nơi này là địa bàn của Nam quận Đan tướng quân.
Một binh sĩ dắt một con tuấn mã dũng mãnh rạo rực đến, quỳ xuống thỉnh đại tướng quân lên ngựa, đại tướng quân khách khách khí khí mà ôm quyền chắp tay với bản tiên quân cùng Hoành Văn, xoay người lên ngựa. Thủ hạ của Đan Thành Lăng vậy mà cũng có chút lương tâm, mang theo một chiếc xe ngựa cho Mộ Nhược Ngôn ngồi.
Mộ Nhược Ngôn cũng rất khách khí mà nói một tiếng sau này sẽ gặp lại, ta chắp tay nói Nghiêm thí chủ bảo trọng, ngày khác có duyên sẽ gặp lại. Mộ Nhược Ngôn nói: “Đạo trưởng hẳn sớm đã biết tại hạ là Mộ Nhược Ngôn, sau này không cần dùng họ giả xưng hô nữa.”
Ta vì thế lại nói, Mộ thí chủ bảo trọng, ngày khác có duyên sẽ gặp lại.
Mộ Nhược Ngôn xoay người lên xe, một đoàn người ngựa phi nhanh mà đi, lưu lại bụi đất mù mịt.
Ta đứng ở bến phà nói: “Cũng không biết từ nơi này đến thành Lô Dương phải mất bao nhiêu ngày đường.” Hoành Văn phe phẩy chiết phiến nói: “Phía trước có cái trà bằng, qua bển ngồi uống chén trà, rồi tiện thể hỏi người ta.”
Ta thấp giọng hỏi Hoành Văn: “Ngồi thuyền cả ngày, ngươi...... nhất định mệt rồi, có thể chịu đựng được sao.”
Hoành Văn nhíu mày, nhìn ta từ trên xuống dưới, rồi lấy chiếc phiến gõ lên vai ta một cái, ưu sầu mà thở dài: “Tỉnh, tỉnh lại đi, Thiên Xu sớm đi xa rồi.”
Ta cười gượng.
Ở trà bằng hỏi đường, lại ở ven đường mướn một chiếc xe ngựa, sau khi trời tối thì vào đến Lô Dương thành.
Xe ngựa đi thẳng đến khách tốt nhất ở Lô Dương. Xuống xe, thuê hai gian phòng hảo hạng nhất, tắm rửa xong, trong phòng trên giường đều trải chăn đệm và gối mới tinh, bên trong ấm trà trên bàn đã là trà nóng và tốt nhất. Ta đem thân xác của Quảng Vân Tử lưu lại ở một gian phòng khác, để mao đoàn và sơn miêu cùng làm bạn với hắn. Tự ôm chăn gối đi qua gian phòng sát bên. Hoành Văn đang ở cạnh bàn uống trà. Ta trải chăn đệm ra nói: “Ngươi hẳn là mệt mỏi rồi, nhanh đi ngủ bảo dưỡng tiên thần (tinh thần của thần tiên) đi.”
Hoành Văn cầm chén trà, khóe miệng cong lại: “Ngươi hôm nay cùng Nam Minh, Thiên Xu cả ngày ngồi thuyền nói chuyện vớ vẩn. Nói chuyện thiệt là buồn nôn.”
Ta đành phải cười gượng, mới vừa cười một tiếng, trong khoảng không trống rỗng bỗng vang lên thanh âm cười vang: “Đúng vậy đúng vậy, thật là buồn nôn, làm trên người ta cứ ớn lạnh từng trận.”
Thanh âm dừng lại ở ngoài, kim quang lóe lên, liền hiện ra hai thân hình.
Đi đầu là một vị vận gấm hoa tiên bào, trên đầu buộc mỹ ngọc tiên quan, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười tươi rói như quả đào bảo bối của Vương Mẫu, “Hoành Văn Thanh Quân, Tống Dao Nguyên Quân, hạ phàm một chuyến, gần đây có khoẻ không. Vừa lúc ta thuận đường, liền đến thăm các ngươi một lát.” Ta nhìn thấy hắn, cơ hồ lệ nóng doanh tròng (mắt hoen đỏ muốn tuôn lệ), tựa như gặp được Mệnh Cách.
Đó là bạn cũ của bản tiên quân, người mang theo chìa khoá đi ra khỏi Bắc Thiên Môn khiến cho Thượng Quân trên thiên đình một phen nháo nhào tụm lại một chỗ, Bích Hoa Linh Quân.
Còn cái vị đi theo sau hắn, vừa thấy đã khiến cho bản tiên quân có chút đau đầu.
Nghiêm trang chỉnh tề trong chức phục của Minh Hà Sắc Ti, đầu cài tiên trâm một cách ngay ngắn, gương mặt nghiêm túc cẩn thận, trước tiên hỏi thăm bản tiên quân một câu có mạnh khỏe không, rồi lại khom người nói với Hoành Văn: “Thanh Quân, tiểu tiên lần này hạ giới, chính là có công hàm vô cùng quan trọng phải được Thanh Quân đích thân phê duyệt.”
Chúng tiên dưới Hoành Văn, Văn Khúc Tinh, Võ Khúc Tinh, nhị vị Khôi Tinh, cùng các thần tiên khác vân vân tất cả đều vô cùng tốt, duy chỉ có mỗi vị Chưởng Án Tả Tiên Lục Cảnh này, lại có chút khó khăn.