Bản tiên quân ở trước cửa tao nhã cười nói: “Tình Tiên cô nương, nàng nghỉ ngơi cho tốt trước đi, nếu chỗ này có gì không quen thì ngày mai đến nói với ta.” Xoay người đi ra ngoài cửa. Tình Tiên ở phía sau ta buồn bã nói: “Công tử nếu đã chuộc thân cho thiếp, thiếp từ hồm nay chính là người của công tử. Công tử lẽ nào chê Tình Tiên đã là tàn hoa bại liễu, khó có thể xứng đôi với một người quân tử như công tử sao?”
Ta đành xoay người lại nói: “Tình Tiên cô nương sao lại nói những lời này, tại hạ giúp nàng chuộc thân, vốn là đưa tay giúp người gặp nạn. Nàng không cần nhất mực chịu trách nhiệm về tình cảm này. Nàng tạm thời ở lại nơi thấp hèn này vài ngày. Nàng xem còn có thân hữu nào có thể nương tựa hay không, hoặc là người trong lòng nàng ngường mộ, thì cứ nói với ta. Ta sẽ giúp nàng dàn xếp thỏa đáng.”
Tình Tiên kinh ngạc mà nhìn ta, bỗng nhiên che mặt khóc: “Công tử nói như vậy, chẳng lẽ hoài nghi thiếp sao. Công tử cũng biết, chàng ngày ấy đi qua trước lầu, trong lòng thiếp liền ngưỡng mộ phong thái của chàng, mới không ngại xấu hổ mà lấy khăn tay làm mai, hi vọng có thể cùng công tử kết duyên. Công tử giúp thiếp chuộc thân, thiếp vui mừng khôn xiết, cứ tưởng rằng Phật Tổ trên cao mở mắt ban phúc. Nào ngờ...... Công tử ~~ công tử ~~ lại nói với thiếp như vậy...... Thiếp ~~ thiếp ~~”
Ta thở dài nói: “Tình Tiên cô nương, nàng không phải không biết, tại hạ sớm đã có ý trung nhân, vả lại số ta vốn đã định là trọn đời cô loan, những chuyện nhân duyên này nọ, ta có muốn cũng không được. Nàng lau nước mắt rồi sớm nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngày mai ta lại nghĩ cách giúp nàng.”
Ta ra khỏi phòng, khép cửa phòng lại,bước lững thững đến trong viện. Tối nay không có phòng nào có thể ngủ. Gió đêm nay càng lúc càng lạnh, ta ngồi xuống mái ngói xô lệch lạnh lẽo trên nóc nhà. Ta nhớ đến trong thư phòng còn có một cái giường nhỏ thô cứng, liền mò mẫm đi vào, niệm một câu quyết chú hóa nó thành một cái giường lớn có lót đệm mềm mại. Xuyên vào cửa phòng, xoay người đi ngủ.
Đưa Tình Tiên về, quả nhiên là có chút phiền toái khó giải quyết. Bản tiên quân mang theo hai cái thùng sơn và lọ sơn bên người, vậy mà còn có thể khiến nàng nhìn một cái liền sinh tình với ta, có thể thấy được phong thái của bản tiên quân luôn luôn không hề mai một.
Ta nhắm mắt trầm ngâm, đang muốn đi vào giấc ngủ. Bỗng nhiên có một tiểu khúc ai oán từ xa vọng đến, len qua khe cửa, tiến sâu vào trong tai bản tiên quân.
Có lẽ là Tình Tiên vừa đến chỗ bản tiên quân không được như ý, vì thế ở trong phòng lấy cây sáo ra thổi một hai tiểu khúc giải sầu. Gai điệu như vừa khóc lóc vừa kể lể, bi thương ảm đạm, bản tiên quân nghe một hồi, liền chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, vẻ mặt của tất cả bọn hạ nhân trong tiểu viện của bản tiên quân đều có chút phù phiếm (trống rỗng thất thần), hai mắt mờ mịt, ngáp dài không ngừng. Ta đành làm bộ như không phát hiện, Tình Tiên ở trong phòng đóng cửa không ra ngoài, ta cũng không hỏi thêm.
Buổi sáng khi Hoành Văn và Thiên Xu dùng bữa, cũng nhịn không được ngáp dài hai cái.
Thiên Xu nói với ta: “Cái vị hôm qua ——” ta khụ một tiếng nói: “Gọi là Tình Tiên cô nương đi.” Thiên Xu nói: “Ừhm, Tình Tiên cô nương, sao nàng ta không ra đây ăn cơm?” Ta thuận miệng nói: “Có thể vẫn chưa thức dậy, để ta bảo người đưa thức ăn đến phòng cho nàng ta dùng.” Thiên Xu gật gật đầu, nha hoàn đang bưng thức ăn đặt lên bàn, cúi đầu che miệng cười.
Lúc sáng, trù nương nhìn ta một cái rồi nói: “Lão gia, theo lẽ chuyện của chủ tử, chúng nô tài không nên lắm miệng. Nhưng lão gia để hai vị tiểu thiếu gia gọi Tình Tiên phu nhân là Tình Tiên cô nương có phải là không được thỏa đáng hay không. Dù sao...... Với vai vế ở đây. Cho dù chỉ là người của lão gia, cũng......”
Bản tiên quân vốn muốn giải rõ một chút, nhưng chuyện tình nam nữ, khó mà phân biệt được thực hư. Ta đành nói: “Tình Tiên cô nương chỉ ở tạm trong viện vài ngày, các ngươi cũng gọi nàng là Tình Tiên cô nương như thường, cứ dựa theo lễ nghĩa đối đãi với khách nhân mà cư xử cho tiện.”
Trù nương lén nhìn ta một lúc, rồi lên tiếng đáp lại rời đi.
Ta cất bước vào trong phòng của Tình Tiên, hỏi nàng xem còn có thân nhân nào có thể nương tựa được không, Tình Tiên cắn môi cúi đầu không nói, sau một lúc lâu nói: “Công tử, thiếp biết, ngài muốn thành thân cùng Phùng gia tiểu thư, thiếp ở lại trong viện này chỉ thêm bất tiện cho ngài. Thiếp đã là người của công tử, công tử muốn thiếp làm nô (nô lệ) hoặc an bài cho thiếp về vùng quê, hoặc lại mang thiếp đi bán, thiếp cũng không một lời oán trách.”
Bản tiên quân dùng lời lẽ dỗ dành hết cả nửa ngày, cũng không được kết quả gì, đành phải ra khỏi cửa.
Tình Tiên ở trong phòng, lại bày cầm ra, vừa đàn vừa hát, hát mấy tiểu khúc u oán.
Hát đến nỗi trù nương cùng mấy nha hoàn tiểu tư ở xa xa đều phải tránh ra đến hậu viện, hát đến nỗi khiến cho Hoành Văn và Thiên Xu cùng đám nhỏ đang chơi đùa hai mắt phải đăm đăm, chơi chưa đến một khắc, liền tan đàn như chim thú.
Ta trơ mắt nhìn Hoành Văn tâm trạng chán ngán, từ trong phòng ôm hồ ly ra vuốt ve, hồ ly run run cái tai hắt xì một cái, nhắm chặt hai mắt, dúi đầu thật sâu vào trong ngực Hoành Văn.
Ta nhìn thấy vậy thần sắc lại có chút không được tốt, hồ ly chung quy vẫn là một con hồ yêu, Hoành Văn tuy rằng đang mang bộ dáng hài đồng, nhưng để nó cọ cọ va chạm như vậy thật không có thể thống gì.
Ta đi đến bên cạnh Hoành Văn, nói: “Không có việc gì thì thả nó xuống để nó tự về phòng ngủ đi, cứ ôm như vậy mãi, thật là vướng víu.”
Hoành Văn nói: “Vậy ta mang nó về phòng.” Nói rồi xoay người quay về phòng. Ta ở dưới mái hiên bị trù nương và tiểu tư chặn lại.
Tiểu tư khom người nhếch miệng nói với ta: “Lão gia, Tình Tiên cô nương ở nơi đó, ngài không đi an ủi một chút sao?”
Bản tiên quân nói cứ để nàng ta yên tĩnh như vậy đi, rồi chậm rãi đi về phía trước.
Trù nương vội vàng sải bước đến khom người nói: “Lão gia, ngài cũng đừng trách chúng nô tài lắm chuyện. Từ đêm hôm qua cho tới giờ, nô tài đều bị mấy tiểu khúc của Tình Tiên cô nương khiến cho ~ khiến cho...... đau xót trong lòng á! Lão gia ngài làm ơn đi an ủi nàng ta một chút đi.”
Ta đành phải chán nản thở dài nói: “Kỳ thật lúc sáng vừa mới an ủi nàng ta rồi, vô dụng. Muốn đàn thì cứ để nàng ta đàn đi.” Trù nương và tiểu tư đành đăm chiêu ủ rũ mà rời đi.
Tình Tiên giấc trưa khi dùng cơm thì ngừng lại nghỉ ngơi một chút, không có động tĩnh gì.
Buổi chiều, Lữ Hồ Thị trong tiểu khúc bi thương sầu muộn của Tình Tiên, đã đến cửa. Ngồi xuống hỏi han mấy câu thì đi vào vấn đề chính: “Tống công tử, lão thân hôm nay chỉ là nói hộ người ta, ngài đừng để bụng. Chuyện lần trước lão thân nói với công tử, vẫn chưa đề cập đến.”
Ta nhất thời hiểu ra là vì Tình Tiên, thật đúng lúc. Ta nhân tiện nói: “Đa tạ mụ mụ truyền lời. Cảm phiền mụ mụ chuyển lời giúp, tại hạ đã biết, nhưng thật đáng tiếc. Việc này chắc chắn không thể đề cập tiếp được.”
Lữ Hồ Thị lại vòng vo hàm ý nói: “Kỳ thật, không phải lão thân lắm miệng, Tống công tử, ngài đem việc kết nhân duyên nói ra như vậy, Phùng gia thật sự sẽ cảm thấy không còn mặt mũi nào. Lại e rằng vị quý nhân như công tử đây chán ghét tiểu thư nhà họ, vả lại nhà họ dường như đã kiên quyết gả tiểu thư đi rồi. Nếu công tử là vì vị nữ tử thanh lâu kia mà quyết định như vậy, việc này thật khó mà chuyển lời......”
Ta cũng lười ở đây mà hao công phí sức nói nhiều về chuyện này, thuận miệng ứng phó nói rằng: “Mụ mụ để một thời gian, tại hạ nhất định thận trọng suy nghĩ, qua mấy ngày sau rồi nói.” Ta tuỳ tiện ứng phó rốt cuộc cũng tiễn được Lữ Hồ Thị rời đi.
Đang muốn quay về phòng uống một ngụm nước, thì Tình Tiên lại ở ngoài cửa muốn gặp ta. Đi vào trong phòng, câu đầu tiên nàng ta nói đó là: “Thiếp nghe nói buổi chiều bà mối Lữ thị có đến đây, thiết nghĩ là đến nói chuyện hôn nhân với công tử. Công tử không cần bận tâm về thiếp. Ngài muốn an bài như thế nào thí cứ......”
Ta thở dài một hơi. Tình Tiên dùng khăn tay che miệng khóc: “Nhưng ~~ thiếp ~ trong lòng chỉ ái mộ công tử. Công tử ~~ chỉ một ngày, một đêm thôi cũng được. Ngài để Tình Tiên hảo hảo hầu hạ ngài một lúc, sau đó ngài muốn xử trí thế nào, thiếp đều......”
Ta nhìn nàng, thầm nghĩ nàng bất quá là một nữ tử si tình ở nhân gian thôi. Cũng không ngờ ta trước khi lên tru tiên đài, cũng có thể có người si tình vì ta. Cả cái mệnh trọn đời cô loan kia cũng đã được phá. Ta cũng được khá nhiều lợi ích.
Bản tiên quân đưa tay đỡ nàng dậy, ôn thanh nói: “Ta không cưới Phùng gia tiểu thư. Nàng ta cũng nhất định an bài thỏa đáng, Nàng hãy đứng lên trở về phòng trước đi.”
Tình Tiên lau đi hàng lệ, đứng dậy cúi người thi lễ, trở về phòng.
Ta bị gây sức ép quay một vòng như chong chóng, vô cùng mệt mỏi. Khi dùng cơm chiều nhịn không được ngáp dài hai cái.
Vốn hi vọng buổi tối ngủ một giấc thật ngon lành. Kết quả, lại một lần nữa, tiểu khúc bi thương chua xót lại du dương thổi đến, thanh âm của khúc nhạc vừa giống như tiếng chim quyên nỉ non khóc lóc, vừa giống như tiếng quả phụ khóc tang. Một tiếng lại một tiếng mang theo thanh âm rét run. Thổi đến tai ta khiến ta không khỏi run rẩy một hồi. Nhưng ta vẫn vảnh tai lên nghe, thanh âm này không giống từ trong sương phòng truyền đến chỗ ta, rất giống từ hậu viện thổi đến. Ta liền trở người đứng lên, ẩn thân, nhẹ nhàng ra khỏi thư phòng dò xét thử xem. Lại nghe thấy tiếng sáo kia chợt ngưng lại, trong bóng đêm có một bóng người mờ mờ ảo ảo chợt đi vào nguyệt môn đến hậu viện.
Bản tiên quân liền đuổi theo, đi đến hậu viện. Chỉ thấy dưới ánh sao sáng, trên tường viện có một bóng người nhảy xuống, cùng với bóng người vừa rồi bước vào hậu viện, đứng đối diện ở bụi hoa bốn mắt nhìn nhau.
Bóng người lả lướt thướt tha chợt vào hậu viện kia, chính là Tình Tiên, còn bóng người tử trên tường nhảy xuống, chính là chàng trai thổi sáo. Ta nhìn bóng dáng kia, tựa hồ cảm thấy có chút quen mắt.
Bản tiên quân đứng bên cạnh hai người bọn họ, chàng trai thổi sáo đang cầm tay của Tình Tiên vội vàng nói: “Tình Tiên, cùng ta rời khỏi nơi này. Chúng ta cao bay xa chạy.”
Tình Tiên sâu xa nói: “Đi, phải đi đâu bây giờ? Ngươi vì sao lại đến đây tìm ta chứ.”
Chàng trai thổi sáo vừa cất một tiếng: “Ta......”
Trên tường bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một thân ảnh: “Đúng vậy, Hà Kính Hiên, ngươi muốn đưa nàng ta đi đâu?”