Ngọc Đế đi rồi, bảy tám chục thiên binh trong rừng đào cũng không ào ra vậy chặt áp giải ta đi. Trong vườn bàn đào là một mảng yên tĩnh bao trùm, ngay cả một chút hơi thở của tiên nhân khác cũng không cảm thấy được. Có điều ngẫm lại thấy cũng phải, cả thiên đình đều là thần tiên, bốn phía trên thiên đình đều được canh gác nghiêm ngặt không một kẽ hở, Ngọc Đế không sợ ta chạy mất. Hơn nữa ta cũng vô cùng muốn biết, cái gọi là nhân quả đến tột cùng là cái gì.
Ta chậm rãi tản bộ một lúc trong vườn bàn đào, hồi tưởng lại khoảng thời gian trước khi ta lên thiên đình, có gì có thể tạo thành nhân, rồi ở trên thiên đình lại kết ra quả. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra.
Ra khỏi cửa bên kia của vườn bàn đào, lại đi trên một con đường mòn, có thể đến được cổng sau phủ Thiên Mệnh của Mệnh Cách Tinh Quân. Ta đi đến trước cửa bên kia, ngoài cửa cách đó không xa, là ao sen khi ta và Hoành gặp nhau, tình này cảnh này, như phá hủy toàn bộ tim gan của ta.
Gió mát lướt qua, ta hốt hoảng mơ hồ nghe thấy Hoành Văn đang gọi ta: “Tống Dao, Tống Dao.” Ta càng thêm thương cảm, thanh âm của Hoành Văn vang lên ngay bên tai ta, hỏi: “Ngọc Đế lệnh cho ngươi đến phủ của Mệnh Cách Tinh Quân, ngươi sao lại ở đây đứng bất động trước cửa.”
Ta thở dài nói: “Thấy ao sen, nhịn không được dừng lại nhìn một lát.” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, lại cảm giác có điều không đúng, vội quay đầu lại, thì thấy Hoành Văn đã đứng ở phía sau ta.
Ta lặng người ra nhìn một lúc, đưa tay lên sờ sờ, là thật.
Hoành Văn nói: “Sắc mặt ngươi sao lại hoảng sợ đến như vậy?”
Ta thành thật nói: “Tưởng là ngươi đang bị Ngọc Đế giam giữ, bỗng nhiên vừa nhìn thấy có chút kinh ngạc.”
Hoành Văn khua chiết phiến nói: “Lỗi lầm không phải đều bị Tống Dao Nguyên Quân ngươi hiên ngang lẫm liệt tự mình gánh hết rồi sao, Ngọc Đế sao còn có thể giam ta.” Nhướng hàng chân mày lên, lại nói: “Tống Dao Nguyên Quân ở đây bần thần ngơ ngác không đến phủ của Mệnh Cách Tinh Quân, không biết có thời gian ngồi xuống cạnh ao sen cùng ta một lát hay không, nghe ta nói một chút về việc nhân quả.”
Khẩu khí của Hoành Văn vô cùng không tốt, ta đi theo hắn nói: “Được,......” Vẫn còn muốn nói thêm một câu nữa, nhưng Hoành Văn đã nhanh đi đến bên ao sen, ta đành phải đuổi sao.
Cạnh ao sen, tảng đá lớn năm đó khi Hoành Văn bày giấy vẽ hoa sen vẫn còn. Hoành Văn tùy tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống, ta do dự một lát, không biết là nên ngồi gần tốt hơn, hay là ngồi xa tốt hơn. Liền suy nghĩ một hồi tính tìm một chỗ không xa không gần ngồi xuống. Hoành Văn nói: “Bản quân lười nói chuyện lớn tiếng, ngươi đến gần đây một chút.”
Ta nhích đến bên cạnh hắn một tấc.
Hoành Văn nhíu mày: “Lại gần chút.”
Ta lại nhích thêm một tấc.
Hoành Văn nói: “Ngươi bây giờ vào trong Phi Hương điện, tùy tiện tìm mượn một cái váy của tiên nữ mặc vào, sau đó quay về thì ngươi có thể ngồi bất động ở nơi này. Vậy thì có thể gần hơn một chút.”
Ta liền nhích đến gần cạnh bờ vai Hoành Văn, Hoành Văn Thanh Quân rốt cuộc cũng hài lòng.
Ta nhìn ao sen, thấp giọng nói: “Hoành Văn...... Kỳ thật ta......”
Hoành vươn chiết phiến ra chặn ngang câu nói của ta: “Ngươi khó mở lời như thế, chi bằng đừng tốn công phí sức nói tiếp. Ngươi như thế nào tạm thời khoan bàn đến. Thiên Xu đã quay lại đây, bị giam giữ trong Hào Quang điên thẫn thờ như cái xác không hồn. Ta có một đoạn chuyện xưa muốn kể cho ngươi nghe trước.”
Mái tóc của Hoành Văn đều tỏa ra hàn khí đến rùng mình, ta không dám làm trái lời hắn, đành vảnh cái lỗ tai lên nghe.
Hoành Văn nói: “Thiên Xu Tinh Quân cùng Nam Minh Đế Quân một vị là Đế Tinh, một vị điều khiển vận mệnh quốc gia, vừa ra đời đã soi sáng tương hỗ cho nhau, liên hệ chặt chẽ với nhau. Liên quan dây dưa đến mấy trăm năm sau, hai quân (quân vương) trong lúc đó rốt cuộc đã sinh ra tiên khế chi tuyến. Khi vừa sinh tiên khế chi tuyến, trên đầu ngón tay út của hai người đều là nút kết. Ở thiên đình, nếu giữa hai tiên sinh ra tiên khế chi tuyến, nhất định phải hạ giới lệ kiếp (chịu kiếp nạn nghiêm ngặt). Lẽ ra loại tuyến này đều sinh ra giữa nam tiên và nữ tiên, tiên khí thuần dương và tiên khí thuần âm cùng phối hợp dung hòa cho nhau là lẽ tự nhiên của thiên đạo, có thể là Thiên Xu và Nam Minh liên quan mật thiết, nhưng giữa họ lại sinh ra nguồn gốc căn cơ. Cho nên Ngọc Đế đưa bọn họ đến phàm giới, trải qua kiếp số ở nhân gian. Qua khỏi kiếp số này, tử kết do tiên khế chi tuyến tạo ra cũng sẽ tự bị chặt đứt và biến mất, đều là nhân mà thiên đạo tạo nên.”
Thiên Xu và Nam Minh vậy mà trước đó đã trải qua lịch kiếp ở thế gian một lần. Bọn họ trong lúc đó liên quan dây dưa với nhau vốn có nguyên nhân, vì cái gì Ngọc Đế còn muốn phái ta đi phá tan uyên ương?
Hoành Văn nói tiếp: “Thiên Xu Tinh Quân cùng Nam Minh Đế Quân sau khi chuyển sang kiếp khác ở nhân gian không bao lâu, tiên khế chi tuyến liền đứt. Thiên Xu kiếp đó chuyển thế cùng với Mộ Nhược Ngôn ở kiếp này gần giống như nhau, cũng sinh ra trong gia đình quan lại, trời sinh rất nhược (nhược thể). Nam Minh là thiếu gia trong gia đình võ tướng, từ nhỏ cùng Thiên Xu lớn lên, còn có tình đồng môn (bạn học chung trường), chúng tiên đều đoán rằng, tiên khế chi tuyến của Thiên Xu và Nam Minh chắc chắn không đứt được, nhất định biến thành tử kết. Không nghĩ đến......”
Hoành Văn ngừng lại một chút, nói: “Không nghĩ tới giữa chừng lại thêm vào một phàm nhân, cắt đứt tiên khế tuyến, tiên khế tuyến vốn đã thắt chặt trên tay Nam Minh, nay lại thắt chặt ở trên người phàm nhân kia.”
Ah? Là vị nhân huynh (huynh đài nhân đức) nào ở nhân gian lại anh vĩ (anh hùng vĩ đại) như thế! Lại có thể tháo dây tiên trên tay Nam Minh xuống, thắt vào đầu ngón tay mình!
Hoành Văn nói: “Phàm nhân kia cùng Thiên Xu cũng là bạn đồng môn (bạn học cùng trường), khi mười một mười hai tuổi thì đã quan tâm chăm sóc cho Thiên Xu. Có một lần Nam Minh hiểu lầm Thiên Xu thì đã đứng ra bảo vệ Thiên Xu, Tiên khế tuyến kia từ đó về sau liền đứt. Và sinh ra một đầu khác thắt trên tay phàm nhân kia, nhưng hắn đối với Thiên Xu chăm sóc đủ điều quan tâm mọi thứ. Hai người từ nhỏ đến lớn cả ngày ở cùng một chỗ, đứng trước gió ngâm thơ kề giường dạ thoại (nói chuyện đêm), tiên khế tuyến trên tay phàm nhân càng lúc càng thắt chặt trở thành nút thắt, mới đầu là chỉ là hoạt kết (nút kết thường). Nhưng Thiên Xu cả kiếp ấy nhất định phải chịu kiếp nạn, giống như Mộ Nhược Ngôn vậy, toàn gia bị tịch thu tài sản rồi giết hết. Thiên Xu khi ấy vốn nên trở về thiên đình, không nghĩ đến phàm nhân kia có thể phá thiên mệnh, cứu giúp Thiên Xu. Cùng hắn sống chung trong một tiểu viện, song túc song thê (hai người ở chung với gắn bó với nhau), Mệnh Cách Tinh Quân không có biện pháp, đành phải khiến Thiên Xu lâm trọng bệnh, người nọ ở trước giường Thiên Xu, cực nhọc ngày đêm, dốc lòng chăm sóc. Khi Thiên Xu cuối cùng cũng về thiên đình, hoạt kết trên tay người kia liền trở thành tử kết. Ngọc bội trên người Thiên Xu, cũng là người nọ ngày đó tặng cho hắn, qua mấy ngàn năm, vẫn luôn mang theo bên người.”
Hóa ra phía sau Thiên Xu còn có một đoạn ngọn nguồn như vậy, quả thật khiến cho người nghe như ta không khỏi lộ vẻ cảm động, thổn thức cảm thán.
Hoành Văn ở bên cạnh nhìn ta, ta than thở nói: “Thật sự là một đoạn dĩ vãng động lòng người.”
Hoành Văn lạnh lùng nói: “Ngươi nghe đoạn chuyện cũ này, có cảm thấy quen tai hay không?”
Quen tai? Sao bỗng nhiên lại dùng tới từ này.
Hoành Văn cười lạnh một tiếng, “Ngươi nhìn vào trong ao sen đi.” Hắn phẩy tay áo một cái, hoa sen và lá sen trong ao liền tách ra hai bên, lộ ra một mảng nước, bỗng phía trên mặt nước được rải lên một lớp ánh sáng màu bạc, giống như tấm gương, chiếu ra một cảnh tượng ngắn.
Trong gương có một gian phòng, trên tường phòng có treo một bức họa phu tử, giữa phòng có bày bàn ghế thấp, dường như là một cái trường tư. Có hai hài tử đứng đối diện nhau, trên tay hai người này có một dây kim tuyến liên kết rõ ràng với nhau. Hai hài tử này một có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, một có mắt sắc mày thẳng, nhất định là Thiên Xu cùng Nam Minh khi còn nhỏ. Có điều nhìn sao vẫn thấy có chút quen mắt. giữa hai hài tử này, còn có một người thoạt nhìn quen mặt đứng đó, khuôn mặt thông minh vừa nhìn là biết hài tử được nhiều người yêu thích, hài tử này đang ưỡn thẳng ngực che trước người Thiên Xu. Nam Minh vẻ mặt tức giận quát lớn: “Ở đây không có chuyện của ngươi! Thức thời thì mau tránh ra.” Hài tử kia ngông nghênh nói: “Bảo ta tránh ra, ngươi có năng lực đó sao? Ta nói cho ngươi biết, từ nay về sau ta sẽ bảo vệ che chở hắn. Không qua được ải của ta ai cũng đừng hòng ức hiếp hắn!” Nam Minh trừng mắt đứng một lúc, rồi oán hận quay đầu đi, khi đi đã đập bể cái bàn, đầu kim tuyến trên tay kia lại mở ra dính ở trên bàn.
Hài tử kia liền xoay người vỗ vai Thiên Xu: “Ngươi yên tâm đi, ở trong trường tư này, có Tống Dao ta bảo vệ che chở, ai cũng không dám khi dễ ngươi!”
Ta cứng họng, ngũ lôi oanh đỉnh.
Đứa nhỏ trong tấm gương nắm lấy tay Thiên Xu, dắt hắn ra bên ngoài: “Đi, đi ra ngoài chơi.” Trong lúc vô ý bàn tay liền tiếp xúc với cái bàn vừa rồi, đầu kim tuyến kia liền dính chặt trên tay, lấp lánh phát sáng, liên kết giữa hắn và Thiên Xu ——
Hoành Văn cầm tay trái của ta lên, bấm tay bắn ra. ở cuối ngón út liền xuất hiện vòng kim tuyến chói mắt quấn chặt, tại gốc của nó, là một tử kết ——
Sao, sao lại như vậy!
Đứa trẻ trong gương dắt theo Thiên Xu ở trong viện cười hì hì nói: “Đỗ Uyển Minh, bài tập hôm nay ngươi chép giúp ta tốt một chút nha.”
Đỗ Uyển Minh, ta giật mình nhớ lại, trước mắt kim quang lấp lánh.
Thiên Xu, Thiên Xu rốt cuộc lại là Đỗ Uyển Minh ~~ việc này, việc này, Đỗ Uyển Minh ——
Nhưng, nhưng, nhưng vì cái gì giữa ta và Thiên Xu lại sinh ra gian tình đoạn tụ (tình cảm giữa nam nhân và nam nhân) ở nhân gian. Rõ ràng rõ ràng ~~~
Hoành Văn tựa tiếu phi tiếu nói: “Dây tuyến cũng đã thắt chặt, còn rõ ràng cái gì?”
Ta liền giữ chặt hai vai hắn, không biết là nên đâm đầu xuống ao cho rồi, hay là nên đấm ngực dậm chân đây.
Ông trời ở trên cao, đây là án oan ——!!!!!