Ta chỉ lo Thiên Xu tỉnh dậy lại gặp phải trở ngại gì, liền nằm ở bên mép giường cạnh hắn, ngủ một đêm. Hôm sautoàn thân ta nhếch nhác, người không giống người mà quỷ cũng chả ra quỷ. Mấy nha hoàn và tiểu tư đến khuyên ta rửa mặt dùng cơm, ta miễn cưỡng chỉnh đốn lại bề ngoài để trông giống người hơn một chút.
Buổi sáng lại đến giúp Thiên Xu uống thuốc, “đút” được một nửa thì Thiên Xu liền tỉnh, phát hiện ta lại dùng phương thức xấu xa như vậy để cho hắn uống thuốc, xấu hổ căm tức muốn cắn lưỡi tự sát, ta lúc ấy vừa mới cho hắn uống xong một ngụm thuốc, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, liền vội đưa tay giữ chặt hàm dưới của hắn, tình thế cấp bách chỉ có thể dùng miệng đè xuống để ngăn hắn cắn lưỡi, tay thì giữ chặt tay hắn không buông, ai dè bị hắn khớp hàm lại một cái thật mạnh cắn vào đầu lưỡi của ta, máu tươi chảy ra xối xả, ta đau đến muốn chết.
Đầu lưỡi bản tiên quân sưng lên đến mấy ngày, ăn nói không rõ ràng, chỉ có thể dùng trà lạnh, ngay cả canh nóng cũng uống không được. Sau khi Thiên Xu cắn thương bản tiên quân, có thể giảm bớt chút phẫn nộ, hoặc cũng có thể suy nghĩ không thông lại cắn vào đầu lưỡi mình cũng không biết chừng. Nhưng xem ra, hắn hiện giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Ta đang mừng thầm, thì nha hoàn lại đến báo rằng, Ngôn công tử không chịu uống thuốc, cũng không chịu ăn gì, đến nước cũng không thèm uống.
Trời ơi là trời, giờ hắn lại chơi trò tuyệt thực.
Ta xoa xoa huyệt Thái Dương, tránh động đến đầu lưỡi rồi nói: “Cứ mặc cho hắn đói, dù sao đói cũng không chết.”
Nói thì nói vậy, nhưng Mộ Nhược Ngôn vốn chỉ có da bọc lấy xương, lại để hắn đói mấy ngày, đói rồi hình dáng hóa thành một bộ hài cốt, nếu hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt, nửa đêm đến nội viện du đãng, chỉ sợ sẽ dọa chết người.
Bản tiên quân thoa chút thuốc hạ nhiệt lên đầu lưỡi, rồi lại đến Đông sương một chuyến. Mộ Nhược Ngôn thở ra một cách khó khăn, khuôn mặt càng lúc càng trắng bệch như tờ giấy, đang ngồi trên ghế, thấy ta vào phòng, không thèm để ta trong mắt, làm bộ nhập định (ý là giả vờ như đang ngồi thiền áh).
Ta cố tránh đầu lưỡi, dùng hết sức đem từng chữ nói ra rõ ràng: “Ngươi nhất quyết tìm đến cái chết, dù thế nào cũng không tìm ra biện pháp tốt được. Muốn tuyệt thực để chết đúng không? Bản công tử nghe nói, quỷ chết đói, địa phủ không thu nhận, hóa làm cô hồn lang thang, chuyên đi nuốt lấy những linh hồn khác, hoặc ăn dương khí của người sống. Muốn cùng gia quyến sum họp, đoàn tụ với Đan tướng quân, e là dù có đợi đến trăm ngàn năm sau cũng đừng hòng được như ý.”
Ta xoay người toan bỏ đi, chợt Thiên Xu bỗng dưng mở miệng nói: “Lý công tử đối với mấy việc quỷ thần, quả là biết rành ghê.”
Ta quay đầu lại nhếch miệng, “Chẳng phải lời đồn nói bản công tử là lão Hổ Tinh hạ phàm sao, lão Hổ Tinh, dĩ nhiên phải biết nhiều về chuyện thần tiên ma quái.” Thấy khuôn mặt của Thiên Xu, đầu lưỡi ta liền bắt đầu đau đớn, không nói nhiều lời được, liền buông xuống một câu, bước ra khỏi cửa.
“Ngươi không tin lời ta nói, vậy thì cứ đói chết thử xem.”
Buổi tối, nha hoàn Lạc Nguyệt nói cho ta biết, Ngôn công tử đã ăn cơm rồi.
Bản tiên quân cũng đang dùng cơm, nghe thấy tin vui này, đã quên thổi nguội canh nóng, cho ngay một muỗng vào miệng, đau điếng đến nỗi ngũ quan trên mặt muốn lệch vị trí. Lạc Nguyệt đứng ngay bên cạnh ta, hai mắt đỏ hoe mà nói, “Thiếu gia, người đối với Ngôn công tử thật là tốt, mọi người đều nhìn thấy cả. Ngôn công tử chỉ cần không phải là người lòng dạ sắt đá, nô tỳ tin tưởng rằng hắn nhất định có thể hiểu được tấm lòng của thiếu gia dành cho hắn.”
Hai hàng lệ lâu năm của bản tiên quân lại muốn chảy xuống.
Ta đợi hắn hồi tâm. Ngọc đế ah, có thật là người phái ta đến đây để làm khổ Thiên Xu không vậy?
Ngôn công tử ăn cơm rồi, Ngôn công tử uống thuốc rồi, đầu lưỡi của bản tiên quân cũng khỏi rồi, vết thương của Ngôn công tử cũng lành lại luôn.
Thiên Xu muốn chết cũng không được, tựa như cái xác không hồn, ánh mắt trống rỗng, thần sắc đờ đẫn. Không khóc không cười, không nói một lời, mặc cho người khác an bài. Bản tiên quân đưa hắn chuyển vào trong phòng ngủ, cùng ăn cùng ngủ. Hắn ăn không được nhiều lắm, ta không miễn cưỡng. Buổi tối ở trên giường lớn, nằm ở cạnh bên, hắn nghiêng người nằm, không hề động đậy, ta cũng không để ý tới làm gì. Cứ thế qua mấy ngày, Mộ Nhược Ngôn từ đầu đến cuối vẫn như một dòng nước lạnh, không hề dao động cũng không nổi sóng. Ta từng thấy hắn đem bảo ngọc trước ngực ra để ngắm, chỉ có khi nhìn khối ngọc ấy, trong mắt mới chó chút ánh sáng íu ớt.
Hắn vẫn không hề dao động nổi sóng, ta đây hà tất trong lòng lại dậy sóng. Ngọc Đế phái bản tiên quân hạ giới, là giúp ngài ấy thiết tình kiếp, không phải là xuống đây để chăm nom hầu hạ Thiên Xu ngươi ăn ngủ. Ta dạo gần đây, cũng thường xuyên ôm nửa người Mộ Nhược Ngôn, nói mấy câu ớn lạnh cợt nhã. Mộ Nhược Ngôn lại giống như nhìn thấu được bản tiên quân, chỉ là dùng tài ăn nói để mà trêu ghẹo hắn, thế là ta nói hắn nghe, cứ vậy vẫn không tiến triển gì.
Hôm ấy, ta đưa Mộ Nhược Ngôn đến hậu hoa viên, ở trong ngôi đình bên cạnh hồ Ánh Tuyết để mà ngồi một chút. Ta biết hắn không thích bị người khác dòm ngó, liền căn dặn những người bên cạnh lui ra hết, không có chuyện quan trọng không được tới gần. Mộ Nhược Ngôn ngồi im như một khúc gỗ, cho dù người ta có nói gì đi nữa, cũng đều đờ đẫn không lên tiếng, hoàn toàn vô vị. Bản tiên quân nói chuyện với khúc gỗ ấy cả nửa ngày, đến khô cả cuống họng, không có người hầu thân cận ở bên cạnh, đành phải tự mình đi tìm chút trà để uống.
Đang cầm ấm trà quay về đình, ở con đường mòn xa xa gần bụi hoa nhìn vào phía bên trong đình, thấy Mộ Nhược Ngôn tay cầm khối ngọc kia, ngẩn người ra mà nhìn chăm chú.
Bản tiên quân mừng rỡ, đã đến lúc ta đây “dày vò” lại hắn rồi.
Bản tiên quân sải bước vào đình, đem ấm trà đặt thật mạnh xuống thạch bàn, lạnh giọng nói: “Ngươi mới vừa rồi đang ngắm cái gì vậy?”
Mộ Nhược Ngôn giương mắt nhìn ta, thần sắc chợt có chút bối rối lóe qua, rồi lại thẫn thờ như trước, thản nhiên nói: “Ngắm phong cảnh.”
Ta cười dữ dằn, kéo mạnh tay trái của hắn, dùng sức mở ra, chộp lấy ngọc bội mà giơ lên, “Đây là cái gì?”
Mộ Nhược Ngôn nói: “Chỉ là một món bội sức gia truyền tầm thường.”
Ta cầm ngọc bội giữ chặt trong tay, “Bội sức tầm thường?! Là bội sức tầm thường mà Đan Thành Lăng tặng cho ngươi đúng không.” Bản tiên quân chưa từng nghe qua nam tử hán đại trượng phu bị cắm sừng lại gào thét lên do đã bắt gặp vợ mình vụng trộm với kẻ khác là như thế nào, đành phải tùy cơ ứng biến mà diễn tuồng như vậy.
Ta ghì chặt bờ vai mỏng manh yếu ớt của Mộ Nhược Ngôn, thú thật một cách xót xa, “Lý Tư Minh ta có điểm nào không bằng họ Đan kia, bản công tử đối đãi với ngươi như thế, tại sao trong lòng ngươi, trong mắt ngươi vẫn chỉ có cái tên Đan Thành Lăng kia thôi!!!”
Ta thừa nhận, những lời này quả thật rất buồn nôn, nhưng giờ phút này bản tiên quân muốn không nói ra cũng không được.
Ta buông tay ra, lui lại từng bước, hung tợn nói: “Ta thật không hiểu trong lời nói của ngươi, câu nào là thật câu nào là giả. Nếu khối ngọc này bất quá chỉ là bội sức tầm thường——” ta đưa tay lên, hướng về phía hồ mà vung lên, điểm đen ở không trung tạo thành một đường cong, bắn tung tóe lên một đóa bọt nước.
Mộ Nhược Ngôn sắc mặt trắng bệch, đứng lên, chua sót cười, “Tại hạ cũng không biết, Lý công tử nói chuyện, rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả. Công tử đem tại hạ đưa vào quý phủ làm tù binh, rốt cuộc là có ý gì, tại hạ không sao đoán được.”
Ta đúng là bắt ngươi vào đây để dày vò, đây là thiên cơ, ngươi đương nhiên đoán không ra rồi.
“Dường như ý này nhưng lại là việc khác, rồi lại dường như là việc này nhưng lại mang ý khác. Tại hạ là tội phạm quan trọng bị triều đình truy nã, người không khác gì một khúc gỗ mục, không có gì đáng giá để các hạ phải khăng khăng giữ chặt không buông, hà cớ gì phải hao tổn tâm sức nhiều như vậy.”
Thiên Xu ah, không phải ta không muốn buông tha cho ngươi mà chính là Ngọc Đế lão nhân gia không muốn buông tha ngươi, bản tiên quân chỉ là phụng chỉ làm việc, thật sự cũng khổ vô cùng.
Mộ Nhược Ngôn nhìn ta, bỗng nhiên cười, “Lý công tử, ngươi không phải đang muốn buông tay ra chứ.”
“A? Ngươi ——” bản tiên quân ngẩn người, chẳng lẽ hắn đã nhìn ra? Tâm trạng ta đang dao động, không thể nào, bản tiên quân diễn vai này đã dốc hết tâm sức, tuyệt đối không thể có gì sơ suất.
Mộ Nhược Ngôn tựa người vào thành lan can nhìn ta, tay áo chầm chậm tung bay trong gió, phảng phất như ——
Phảng phất như khi ta vừa mới lên Cửu Trùng thiên đình, Thiên Xu Tinh Quân cao cao tại thượng tựa như mây ngũ sắc lộng lẫy soi sáng.
“Lý công tử, chết ở trong nước thành quỷ thì liệu có thể được xem trọng không?”
Ta chưa hoàn hồn, Mộ Nhược Ngôn đã lướt qua lan can, Nhún người nhảy về phía trong hồ.
Trời ơi là trời, Mệnh Cách lão nhân chẳng lẽ ở sau lưng chơi ta? Vì cớ gì bản tiên quân chưa kịp ra tay với Thiên Xu thì hắn nhất định phải tự sát......
Ta nhìn chằm chằm trên mặt nước một mớ tóc đen từ từ chìm xuống, hay là cứ để cho hắn thử ngâm mình trong nước, ngâm một hồi ắt sẽ tự biết rằng mình không thể chết, lần sau sẽ không như vậy nữa. Nhưng nếu Thiên Xu Tinh Quân đem mười tám màn tự sát, từng phương pháp một mà thử một lần, lao đi lấy dao cắt cổ, không thì trèo lên vách núi cao mà nhảy xuống, bằng không uống độc dược mà tự vẫn, cuối cùng hắn không chết được, bản tiên quân hóa ra khiến hắn không còn giữ được bộ dạng thần tiên như trước nữa.
Bản tiên quân ở thiên đình, phép tiên đầu tiên được học chính là thủy thuật.
Bởi vì, kỳ thật, bản tiên quân có chút sợ nước......
Ta nhìn chằm chằm mặt nước, có chút chóang váng. Thiên xu rốt cuộc cũng không nổi lên, cũng không phải một chuyện.
Bản tiên quân đắc đạo nhiều năm, trên trời cao dưới hoàng tuyền, há gì phải sợ cái hồ nước này?
Ta vứt ngoại bào lại, ngay tức khắc nhảy vào trong nước, nước trong hồ không chút khách khí cứ theo mũi miệng ta mà chui ngược vào, bản tiên quân bị sặc nước đến nỗi choáng váng đầu óc mắt hoa cả lên, suy tính không biết nên chìa tay ra trước hay là duỗi chân ra trước mới phải, cái hồ to như vậy, không biết được Thiên Xu đang chìm ỡ chỗ nào.
Lỗ tai ta càng lúc càng vang, đầu càng lúc càng chìm xuống, không được, Lý Tư Minh không thể chết như vậy được!
Bên tai bỗng dưng xuất hiện một giọng nói nhỏ nhẹ, “Tống Dao Nguyên Quân, Tống Dao Nguyên Quân, Thiên Xu Tinh Quân ở trong này......”
Cơ thể ta bỗng dưng nhẹ nhõm, nước từ bốn phía trong hồ liền tách ra, khoảng trống càng lúc càng được kéo rộng về bốn phía, lão rùa ở đáy hồ cúi đầu mà bái ta, “Tiểu thần là người trông coi ruộng đất, là tổng quản của thủy vật tại hồ này, xin ra mắt Nguyên Quân.”
Ta không nghĩ đến bên trong hồ lại có một dinh thự, còn có cả thuỷ thần trấn giữ.
Càng không nghĩ tới, ta đường đường là Tống Dao Nguyên Quân, sau khi mất hết tiên pháp, thiếu chút nữa là chết đuối tại cái dinh thự trong hồ đây.
Bên cạnh lão rùa, Mộ Nhược Ngôn nằm bất động, hai mắt nhắm nghiền. Lão rùa nói: “Tinh Quân uống phải mấy ngụm nước, mê man ngất đi, khi lên bờ sẽ khỏe trở lại. Tiểu thần không cứu kịp thời, xin Nguyên Quân đừng trách.”
Ta chắp tay cười làm lành nói: “Lão đây thật quá khách khí, nếu không có ngài, chỉ sợ ngay cả bản tiên quân lúc này cũng sẽ chết trong hồ. Thế nào cũng bị chê cười cho xem.”
Lão rùa nói: “Nguyên Quân thi triển tiên thuật không được, cho nên sợ nước. Tiểu thần nơi này có khỏa tích thủy châu, Nguyên Quân không chê xin mời nhận lấy, khi có nó, ngài ở trong nước có thể thoải mái như ở đất liền vậy.”
Ta nói tạ ơn lão rùa, nhận lấy khỏatích thủy châu, ôm lấy Thiên Xu, tách nước ra trở lại trên bờ, nâng đầu Mộ Nhược Ngôn lên, theo thói quen, bắt đầu độ khí.
Mới vừa lấy lưỡi để mở khớp hàm hắn ra, vừa định tiến vào bên trong miệng hắn thì một giọng nói vang lên, bên cạnh bỗng nhiên cất tiếng, “Tiểu thúc thúc, ngươi đang làm gì vậy?”