Một ngày nọ thời tiết đặc biệt oi bức, hắn chạng vạng mới đến. Buổi tối lập tức có gió thổi sét đánh mưa to ập đến. Ta đang muốn vào dưới mái hiên của cái miếu nhỏ trốn một lúc, trên trời một ánh chớp lóe sáng đột nhiên giáng xuống, vừa vặn giáng thẳng xuống đầu ta.
Trong chớp mắt ầm một tiếng, ta nghĩ, từ ngày mai trở đi, ta không còn trên cái cây này nữa, hắn lại đến đây buộc lòng phải cho gia tước ăn.
Ta trôi nổi trong nước, lộ ra cái đầu. Trên mép ao có một người vận áo dài đặc biệt chói mắt nhìn ta, thở dài nói: “Thật là đáng tiếc mà, sao lại sinh ra thành vương bát (tên thường gọi của rùa hoặc ba ba)!”
Lời này ta không thích nghe. Ta rõ ràng là rùa, sao lại nói ta là vương bát.
Vương bát ta biết đó là gì, mọi người cứ quen gọi ba ba là vương bát. Cái mai của ba ba lõm xuống, không có đường vân, mai rùa vừa tròn vừa bóng loáng, là một khối rất rõ ràng, màu sắc và hoa văn đều rõ ràng.
Ta lại chuyển động qua lại trên mặt nước, thò ra khỏi cái mai cho hắn xem.
Người vận áo dài chói mắt tiếp tục thở dài: “Mệnh số của loài này sống rất lâu đó. Ngươi đời này trông giữ hắn phải trông giữ đến năm nào đây!”
Một người khác bên ao nhìn ta, đầu chân mày dường như có chút chau lại. Hắn nói với người vận áo dài chói mắt kia: “Nói đến việc này ta đang muốn hỏi ngươi, ta nhờ Linh Quân ngươi bỏ chút tình cảm, để hắn có thể gửi hồn vào hình người mà sống, như thế nào một đời lại không bằng một đời.”
Người vận áo choàng chói mắt lập tức nói: “Thanh Quân, ngươi không phải không biết, mỗi lần nhập vào luân hồi đều là lén đưa hắn vào, trên sổ luân hồi vốn không có vị trí cho hắn, mỗi lần như vậy chỉ có thể xem có chỗ nào trống để cho hắn chen vào hay không. Ai! Đáng tiếc......”
Người nọ không nói lời nào. Ta ngẩng đầu lên nhìn thấy trường sam của hắn phiêu động trong gió, khẽ gật đầu với hắn. Thì ra hắn gọi là Thanh Quân. Là hắn đã cứu mạng sống của ta, ta thật cảm kích.
Ta vốn ở trong một cái hồ lớn vẫn luôn rất thoải mái dễ chịu, kết quả năm nay mưa lớn, nước hồ tràn ra con đê, ta bị một dòng nước chảy xiết cuốn đi, lại theo dòng nước mà vào trong một cái ao nhỏ, có người đến giăng lưới, bắt trọn ta cùng một bầy tôm cua cá, vác lên phiên chợ bán, ta ngồi xổm trong một cái chậu gỗ to không có nước, bò tới bò lui mấy vòng, cuối cùng đành cam chịu số phận mà nằm sấp xuống.
Nghe nói chúng ta bị bắt đi như vậy sẽ bị bỏ vào trong nồi nước sôi từ từ bỏng chết, không biết có phải là sự thật hay không. Ta nằm sấp trong chậu nhìn người ta đi tới đi lui, mấy con tôm cua cá kia đã bị một đám người xách đi. Ta rụt đầu chờ, một người vận trường sam lam sắc đứng trước chậu.
Ta nghe thấy hắn nói: “Con rùa này, ta muốn nó.”
Ta mặc cho hắn xách ta về nhà, hắn không có đem ta bỏ vào trong nước sôi, hắn thả ta vào trong một cái ao, để ta ở trong đó.
Hắn mỗi ngày đều đến bên ao, vẩy từng chút thức ăn xuống nước, cùng ta trò chuyện.
Có đôi khi ta từ trong ao bò ra, bò đến bên tảng đá cạnh ao phơi nắng, nghe hắn nói hôm nay trời đẹp, phiên chợ bên ngoài rất náo nhiệt, hắn muốn sang năm sẽ trồng hoa sen trong ao.
Ta tước kia ở trong hồ sống rất sung sướng, nhưng ở chỗ này cũng không tồi.
Trời mỗi ngày một lạnh, ta càng ngày càng làm biếng, ta ở lớp bùn đất dưới đáy hồ đào một cái hang, đợi đến khi ngủ xong một giấc dài, là đến ngày xuân ấm áp.
Hắn nói mùa xuân hoa đào là đẹp nhất, ta thích xem, nhưng ta không biết hoa đào là cái gì. Ngủ xong rồi bò ra, có lẽ có thể nhìn thấy.
Ta chui vào trong hang, bắt đầu ngủ. Loáng thoáng lại cảm thấy được hắn vẫn ngồi bên ao nói chuyện, ta từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Bỗng nhiên ta muốn bò ra nhìn hắn.
Nước ao rất lạnh, trên đỉnh đều bị đóng băng. Ta dùng đầu cụng cả nửa ngày mới có thể phá tan mặt băng, dốc hết sức mà bò ra ngoài. Đang là ban đêm, trời rất tối, có từng mảnh từng mảnh nho nhỏ lạnh như băng rơi lên trên người ta, là tuyết. Khi ta bò qua một tảng đá lớn thì không cẩn thận, trượt chân một cái, thật không hay ho mà ngã chỏng vó lên trời.
Ta làm sao trở mình, cũng trở mình không được, tuyết từ từ rơi xuống bốn cái chân và cái đầu ta, ta giãy giụa vùng vẫy, thì đã giãy giụa đến bất động, vươn cái cổ ra nhìn chỗ có ánh sáng phía trước.
Nghe nói bị nấu không dễ chịu, nhưng bị đông lạnh cũng rất khó chịu. Ta cứ như vậy bụng hướng lên trời, thật là xấu hổ. Xấu hổ đến nỗi không còn cách nào nữa.
Không biết hoa đào có hình dáng như thế nào, nếu có thể nhìn thấy được ta rất muốn nhìn.
Người vận áo dài chói mắt đứng trước mặt ta, thở dài nói: “Thật đáng tiếc, bộ dạng càng lúc càng không giống gì!”
Ta nhướng mi mắt lên nhìn hắn, người trong thành không có kiến thức, trong đám heo rừng cả ngọn núi này, trong số đó lão tử ta đây anh tuấn nhất! Mấy con lợn rừng cái ở đây nhìn thấy lão tử, xương cốt đều mềm nhũn ra.
Một người khác đứng phía sau người vận áo dài chói mắt, nét mặt dãn ra nhìn ta, rồi lại nở nụ cười.
Ta vốn ở trên ngọn núi này vui vẻ sống qua ngày, sáng sớm hôm nay khi chạy trốn trong rừng cây, không lưu ý một chút, liền sập bẫy. Hai người kia lập tức từ trên trời giáng xuống, thả ta ra, trong lòng ta tương đối không thoải mái, phụt phụt cái mũi, thân mình vừa khẽ động lại không thể di chuyển, vì hai người kia cứ nhìn ta mãi. Ta lại càng không thoải mái.