Nhật Bản năm XX Trước Công Nguyên...
Sau trận đánh định mệnh vĩ đại nhất trong lịch sử Nhẫn giả. Khi mà cả thế giới Nhẫn giả đã lần đầu tiên cùng đồng tâm hiệp lực chống lại cái ác - mối nguy hại của thế giới, mọi thứ trở lại yên bình. Hòa bình được thiết lập lại. Hỏa Quốc và tất cả các cường quốc tại Nhật có làng Nhẫn giả bắt đầu khôi phục lại nơi ở và cơ sở hạ tầng. Đại chiến Nhẫn giả lần thứ Tư... kết thúc! Mọi thứ bắt đầu lại từ con số không.
Trong cuộc gặp mặt cuối cùng giữa những vị anh hùng thế giới Nhẫn giả, Tobirama và Hashirama (Hai Hokage đầu tiên - những người đứng đầu Làng Lá thời sơ khai), Tia chớp vàng Minato (Hokage Đệ Tứ) và Hokage đệ Tam Hiruzen hồn phách dần tan biến sau khi được hồi sinh lại để giúp đỡ Naruto, Sasuke và Sakura - học trò của những Nhẫn giả tài năng, cùng giải cứu thế giới...
Hơn ba trăm năm sau...
Hà Vũ Anh sáng nay đi học chưa kịp ăn gì hết, bụng đói cồn cào. Hôm nay là buổi học đầu tiên môn Tiếng Nhật cơ bản. Vì yêu môn này nên cô đã quyết tâm đến lớp thật sớm, kết quả là quên luôn bữa sáng...
Cô ôm bụng ngồi rên rỉ với Hoa Anh Đào - cô bạn mới quen ngồi bên cạnh, nhưng cô ấy chẳng nói gì hết. Vũ Anh quay sang, hình như Anh Đào đang có một mối quan tâm khác...
"Hic... Tên con trai nào đã làm cô ấy 'hồn xiêu phách lạc' như thế nhỉ?" Cô chống cằm thầm nghĩ, hướng theo ánh mắt của cô bạn.
Thì ra là tên đó, Sa Sử Kiêu, một đứa con trai khó gần nhất lớp. Tuy vậy, bởi bản mặt đẹp trai cùng tính tình "cool ngầu" hết sức, lại không thèm giao tiếp với ai, chỉ ngồi một góc đã khiến cho cậu ta bỗng trở nên nổi tiếng nhất khối ngay trong tuần đầu đi học chính thức của sinh viên năm nhất.
Chẹp, Vũ Anh ngán ngẩm quay đi chỗ khác, cô không mấy hứng thú với kiểu người như Sử Kiêu. Mà sao giảng viên đến muộn thế? Hôm nay là buổi đầu môn học này, thầy giáo giờ còn chưa thấy mặt? Bõ công cô đi học sớm, còn quên cả bữa sáng! Vũ Anh khóc tiếng Mán trong lòng...
"Mình phải trừng phạt ông thầy này mới được!!" Chợt, có một giọng nam vang lên giữa lớp.
Ha, ý kiến hay!
Vũ Anh cố kìm lòng mỉm cười trộm, gắng giữ hình tượng một sinh viên ngoan ngoãn.bg-ssp-{height:px}
Đó hình như là... Nam Dư Tú - cậu bạn cùng lớp nổi tiếng không kém gì Sử Kiêu. Có điều, cậu ta nổi tiếng vì... quậy phá!
Các sinh viên kì thị nhìn Dư Tú chơi trò "trừng phạt" đối với thầy giáo vì tội không đúng giờ vào lớp. Cậu ta trèo lên cái bàn gần cửa lớp. Đặt một miếng mút lau bảng vào giữa khe cửa phía trên trần. Vì phòng học này được thiết kế theo kiểu cửa kéo nên khi ai đó đẩy ra thì miếng mút đó sẽ... Sử Kiêu bất chợt bị thu hút bởi hành động phá phách không coi ai ra gì của Dư Tú liền nghĩ: "Tên này đúng là có vấn đề rồi!" Rồi cau mày quay đi chỗ khác.
"Xịch!"
Cửa kéo ra, đúng như dự đoán của Dư Tú, miếng mút lau bảng đã thành công rơi bộp vào mái đầu nhuộm trắng của ông thầy giáo trẻ tuổi.
"Xin chào cả lớp, xin lỗi vì đã đến muộn!" Kì lạ là, trước ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp, ông thầy không hề tức giận, thậm chí còn cong cong đôi mắt có một vết sẹo mảnh bên mắt phải, niềm nở nói.
"Chúng em xin lỗi thầy ạ!" Ông thầy chưa kịp nói gì tiếp, Anh Đào đã tự giác đứng lên cúi người xuống. Các sinh viên khác đều âm thầm đồng tình với cô. Trong lúc đó, Anh Đào bộc lộ ánh mắt sát khí nhìn Dư Tú, làm cho cậu ta đang ngắm cô e ngại quay đi.
Cơ mà, sao xung quanh lại im ắng thế này?
Tiếng các bạn nữ xì xào một lúc khiến cho Vũ Anh quay lại đánh giá ông thầy trước mặt. Với mái tóc trắng, khuôn mặt góc cạnh còn trẻ tuổi, mũi và môi được che đi bởi chiếc khăn quàng cổ dài, tuy nhiên đôi mắt và khí chất lại rất cuốn hút. Chẳng thế mà nữ sinh thấy lạ, thầy giáo trẻ và phong độ thế này...
Thầy ấy lên tiếng:
"Chào các bạn, tên tôi là Cảnh Sinh, giảng viên bộ môn Tiếng Nhật cơ bản lớp các bạn! Và ấn tượng đầu tiên của tôi đối với các bạn là... đáng ghét". Chỉ với câu nói ngắn gọn thế thôi, nữ sinh trong lớp liền quay qua Dư Tú với ánh mắt hình viên đạn. Dư Tú chỉ bĩu môi.
Dù ấn tượng không tốt với lớp này nhưng thầy Cảnh Sinh vẫn rất chu đáo đến từng bàn nghe ý kiến của các sinh viên. Hầu hết sinh viên đều háo hức giơ tay phát biểu khiến cho giảng đường trở nên rất sôi nổi. Tuy nhiên, phát biểu ý kiến ở đây thực chất là để giao lưu và...thu hút sự chú ý từ thầy giáo trẻ này.