Vũ Duyệt day day trán, bất lực.
Cô định đi xuống lấy một ly nước uống cho tỉnh lại, thì bỗng một tiếng động lớn truyền tới làm cô giật mình.
- Dì...
Vũ Duyệt tái xanh mặt, lao xuống như tên bay.
- Dì... dì làm sao vậy...?
Không lâu sau đó cả hai tới bệnh viện, Vũ Duyệt ngồi trước phòng, run rẩy không ngừng, không thể suy nghĩ được gì nữa.
Ngồi đó hơn phút sau, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra. Vũ Duyệt đứng dậy, run run hỏi bác sĩ, đến giọng nói cũng bị biến dạng.
- Bác sĩ, dì ấy là bị làm sao thế?
- Cháu là người nhà của dì ấy sao? Dì ấy bị do lao động và suy nghĩ nhiều quá, dẫn đến kiệt sức thôi. Nếu muốn chắc chắn thì nên ở lại bệnh viện theo dõi sức khỏe.
Mọi thứ như sụp đổ xuống, ở ngay trước mặt Vũ Duyệt. Dù sao ông trời vẫn còn thương tình, cũng không phải là bệnh nặng.
Dì Lâm chưa tỉnh lại, Vũ Duyệt ngồi trước giường dì, hai bàn tay theo bản năng mà cứ không yên.
- Dì nói xem, con đi học, dì ở nhà đã làm những gì để bị như thế này chứ.
Dì Lâm sau đó cũng tỉnh lại, vì bệnh không quá nặng nên dì luôn miệng đòi xuất viện trở về nhà, nhưng Vũ Duyệt thì không đồng ý.
- Dì ở lại đây thêm một thời gian đi, mọi chuyện ở nhà con có thể lo được mà. Sức khỏe của dì là quan trọng nhất.
Dì Lâm biết chứ. Biết Vũ Duyệt có thể tự lo cho bản thân mình, cũng có khả năng chăm sóc người khác rất tốt. Nhưng bản năng của một người như bà lại không thể không lo lắng cho cô được.
Đêm đó, Vũ Duyệt ở lại bệnh viện, nhưng không thể nào ngủ được. Mọi thứ trong quá khứ lần nữa quay về bên cô sau chuỗi thời gian biến mất.
" Con có phải trả giá gì đi nữa thì con cũng sẽ giữ dì ở lại bên mình "
Sáng sớm, Vũ Duyệt về nhà, chuẩn bị mọi thứ rồi đi đến trường.
- Hôm nay sao cậu đi đến trường một mình thế? Ở nhà cậu có chuyện gì sao? Mắt cậu cũng sao thế này?
An Khiết vừa nhìn thấy Vũ Duyệt thì lay lay vai của cô, miệng không ngừng hỏi.
- Tớ không có sao, hôm qua dì Lâm kiệt sức ngất đi, phải nhập viện, tớ vào chăm sóc dì ấy, chỗ lạ ngủ không quen nên ngủ không được.
An Khiết nghe xong ôm Vũ Duyệt vào, hai cánh tay ôm cứng.
- Vậy sao cậu không nói cho tớ? Dì Lâm đối với tớ cũng rất tốt mà. Hay là học xong chúng ta đi thăm dì ấy đi. Nếu cậu muốn nghỉ ngơi thì có thể về nhà trước, tớ ở lại bệnh viện chăm sóc dì ấy.
- Không sao đâu.
Vũ Duyệt cũng cảm thấy thật quý giá khi ngoài dì Lâm, còn có An Khiết ở bên cạnh.
Lãnh Thần đi vào thấy Vũ Duyệt khẽ nhắm mắt trên vai An Khiết, miệng nhanh hơn não, liền chạy lại hỏi.
- Hai người có chuyện gì thế?
Chưa thấy câu trả lời đâu mà chỉ thấy nguyên một cú liếc từ An Khiết.
- Bọn tôi có nói cậu cũng không hiểu đâu.
" Nhìn nhút nhát như thế mà dữ ghê "
Vũ Duyệt cũng không ngủ gì, nghe thấy tiếng Lãnh Thần, đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua.
- Rồi hôm qua anh cậu có ăn cơm hay không? Không thì công sức của tôi đi tông à?
- Có ăn, cậu yên tâm đi. Tôi đề ra đường lối thì chắc chắn sẽ thành công mà.
Tan học, Vũ Duyệt ngó ngang ngó dọc, cũng không thấy An Khiết đi đâu.
" Đi đâu rồi nhỉ, đã hẹn cùng đến bệnh viện thăm dì Lâm mà "
Ở trong lớp, Lãnh Thần chờ mọi người đi hết rồi kéo An Khiết lại.
- Cậu kéo tôi lại làm gì chứ, có tin tôi đánh cậu không?
- Tôi hỏi vài chuyện thôi. Lúc nãy bạn cậu nhìn tiều tụy như thế, nhà cậu ấy có chuyện gì sao?
- Bạn tôi? Cậu nói Vũ Duyệt ấy à? Dì cậu ấy phải nhập viện, cậu ấy thức đêm nên hơi mệt thôi.