- Còn không mau đứng ra? Muốn bạn của mày phải chịu chung sao?
Lời nói của mấy người đó lại càng đè nặng tâm trí An Khiết.
Trong một thoáng nào đó, cô đã định bước lên nhưng bị Vũ Duyệt cản lại.
- Từ từ để tớ tính.
Mấy tên kia mất kiên nhẫn, bước lên mấy bước thì Vũ Duyệt lên tiếng.
- Mấy người hành hung chúng tôi như thế, không sợ chúng tôi sẽ khai báo với nhà trường sao?
- Có khai báo thì tụi tao cũng chẳng sợ. Vì vốn dĩ đã có người chống lưng rồi.
An Khiết đứng đằng sau cảm thấy như tận thế sắp đến thật rồi.
- Cửa sổ...
Đang mơ màng thì bị hai tiếng " cửa sổ " từ miệng Vũ Duyệt làm cho tỉnh giấc.
An Khiết quay lại đằng sau, đúng thật là có cửa sổ. Nhưng mà nói thế không phải là...
- Nhanh...
An Khiết sợ đến đứng muốn không vững. Mấy người kia ngày càng tới gần, làm cho Vũ Duyệt cũng không còn bình tĩnh nữa.
- Nhưng mà đây là tầng đó...
- Tớ không mang theo vũ khí, đành chịu thôi.
Không mang theo thứ cần thiết vào lúc này, đành chịu thôi vậy.
Vũ Duyệt toát mồ hôi, nhanh tay mở tung cửa sổ ôm theo An Khiết nhảy qua.
- Mấy cái đứa này?!
Mấy người kia cũng bị dọa cho hoảng hồn, chạy mất tiêu.
An Khiết được Vũ Duyệt ôm, nằm gọn trong cánh tay nhỏ nhắn của cô.
- Tiểu Duyệt cậu...
- Không sao, cậu đứng dậy trước đi.
Cũng may độ cao không quá cao, chứ không là xong rồi.
- Hai người...
Lãnh Thần ở trong xe lâu quá không thấy hai người kia, lúc nãy đứng chờ cũng không thấy, nên là đi ra xe trước.
Chờ lâu quá không thấy anh lại đi vào tìm, ai ngờ...
- Tôi không sao cả, chỉ có...
Vũ Duyệt ngồi dậy, đương nhiên không thể không có xây xát rồi.
- Xây xát nhẹ thôi. Đi mau kẻo mấy người kia tìm đến.
- Ai tìm cơ?
- Vào xe rồi tôi nói sau.
Lãnh Hàn thấy Vũ Duyệt khó khăn đi vào, thì đen cả mặt.
- Vào xe rồi, cậu nói đi?
- Thì là chuyện lúc nãy, Tiểu Khiết bị vu oan lấy tiền, chúng tôi ra về sau, đột nhiên bị mấy người kiếm đến. Xui xẻo là tôi không còn cách nào khác, mới phải nhảy xuống như thế.
An Khiết sợ đến khóc không ra tiếng. Lãnh Thần ngồi đằng sau dỗ dành cô, còn Lãnh Hàn nhìn vẻ mặt của Vũ Duyệt mà không thể không bình tĩnh.
- Em bị thương đến như vậy, còn có thể bình tĩnh sao?
- Chút vết thương này, cũng chẳng là gì so với...
Nói đến đó, tự dưng tay Vũ Duyệt nắm chặt lại, không nói nữa.
- So với gì?
- Không có gì cả.
- Lãnh Thần, An Khiết, hai người về nhà trước đi, tôi đưa con nhóc này đến bệnh viện.
- Không cần đâu, về nhà tôi có thể tự xử mà.
Kết quả là vẫn không thể cãi lại Lãnh Hàn, Vũ Duyệt trước giờ cũng chưa thấy ai như anh.
- Chân bị bong gân, với cả có mấy vết thương xây xát ngoài da thôi, cũng không có gì nghiêm trọng.
Bác sĩ thấy Lục Thiếu đứng trước mặt, bị dọa đến nói lắp bắp.
- Về nhà ít vận động lại là được.
Lãnh Hàn đưa Vũ Duyệt về nhà, trên đường đi cứ nhìn sang cô.
- Anh nhìn tôi làm gì?
- Xem xem mấy vết thương của em có tổn hại gì đến khuôn mặt ngây thơ với nụ cười của em hay không.
- Lúc nãy còn thoát được đã là hên rồi.
Vũ Duyệt nhún vai, lại còn quay sang cười với anh.
- Mấy người đó là ai? Em có quen hay biết tên không?
- Không có, cùng trường nhưng tôi không để ý họ cho lắm.
Đến nhà rồi, Lãnh Hàn cứ ngập ngừng định nói gì đó, Vũ Duyệt nhận ra nên mới bảo.
- Anh muốn nói gì với tôi sao?
- Chỉ là... về nhà nhớ làm theo lời bác sĩ đó.
- Tôi biết rồi, cảm ơn nhé.
Nụ cười lúc đó của Vũ Duyệt vô cùng khó tả. Có thể làm cho người như Lãnh Hàn đỏ mặt, nhìn cô đến quên luôn mọi thứ.
- Vậy... tôi về trước đây.