- Sẽ không gặp nguy hiểm, không phải vì lúc nào anh cũng sẽ quan tâm và ở bên em sao.
Lãnh Hàn nói sao cũng không lại cô nên đành thôi.
Vũ Duyệt bước ra xe trước, sang bên kia mở cửa cẩn thận cho An Khiết bước ra.
- Đi thôi nào, công chúa của tớ. Hãy an tâm nhé.
- Khéo đùa, đi thôi nào.
Nếu không phải ở đang Thẩm Gia thì An Khiết đã đuổi đánh Vũ Duyệt rồi.
Cơ mà cô cũng không thể chối được là dáng vẻ của Vũ Duyệt lúc này rất dễ khiến người ta động lòng.
- Hạ tiểu thư cùng bạn cô ấy tới rồi, thưa lão gia.
- Được rồi, để họ vào đây đi.
Thẩm lão gia uống một tách trà, bên cạnh là Thẩm Kỳ Lạc.
Vốn chuyện Thẩm Kỳ Lạc hạ mình quỳ xuống cầu xin cho Thẩm Kỳ Ngọc không phải là do ông bảo, chỉ là cô tự nguyện, ông có nói thế nào cũng không can ngăn được.
- Con định sẽ làm gì nếu bạn của Hạ Vũ Duyệt đi vào đây? Không lẽ lại cầu xin sao?
- Nếu cần thiết con sẽ làm. Dù sao thì chị ấy cũng là chị ruột của con, nếu chị ấy không nhận lỗi thì con đành nhận dùm thôi, cũng không thể giương mắt ra nhìn chị ấy chết.
Quả thật Thẩm Kỳ Lạc không quên đi chuyện lần trước tỏ tình Lãnh Thần trước mặt An Khiết, bị từ chối một cách đầy cay đắng, lần này lại gặp lại An Khiết.
Hai người bước vào, lễ phép cúi chào Thẩm lão gia, dù gì cũng là người lớn tuổi hơn.
- Như ý nguyện của con, con có thể theo con gái ta để bạn con đi xuống dưới hầm gặp con bé kia.
Vũ Duyệt nghe nói tới nhốt dưới hầm là có thể hiểu trong thời gian qua Thẩm Kỳ Ngọc đã nổi loạn như thế nào rồi.
- Tiểu Khiết, để tớ xuống một mình nhé.
- Nhưng mà ổn không? Dù gì thì cậu cũng vừa xuất viện đó.
- Không sao đâu, lần này chắc chắn không thể giở trò nữa.
Thẩm Kỳ Lạc dắt An Khiết xuống hầm, Vũ Duyệt được Thẩm lão gia mời ngồi xuống ghế.
- Không biết ta có thể mạo muội hỏi cháu vài thứ không?
- Thẩm lão gia hỏi đi ạ.
- Tại sao cháu lại giấu thân phận đi. Nếu không phải người trong gia tộc lớn chắc chắn sẽ không nhận ra cháu.
- Có lí do cả ạ. Hơn nữa cho dù không có lí do đó cháu cũng sẽ mang họ Lâm thôi
Có lẽ lí do đơn giản nhất là vì Vũ Duyệt không muốn bạn bè xung quanh mình chơi với mình chỉ vì cái danh Hạ tiểu thư.
- Được, ta chỉ có bấy nhiêu đó thắc mắc thôi.
Đối với Vũ Duyệt mà nói, nếu không tính đến người họ Lâm là đối thủ của Lục Gia và Hạ Gia, thì việc mang họ Lâm của dì Lâm - người mà cô rất yêu quý được xem như là một việc tốt của đời cô.
Ở dưới hầm.
- Thẩm tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một câu được không?
- Cô hỏi đi.
- Bây giờ tôi là người quyết định sẽ xử phạt chị của cô hoặc không, đều là do tôi. Nếu như tôi muốn làm gì chị của cô, thì cô sẽ làm gì?
Thẩm Kỳ Lạc không trả lời ngay, mà đi thêm mấy bước nữa rồi mới ngập ngừng.
- Chị tôi làm sai, tôi không thể chối bỏ chuyện đó được. Nhưng nếu cô muốn làm hại đến tính mạng của chị tôi, bằng mọi giá tôi sẽ ngăn cản.
Từ nhỏ An Khiết không có anh chị em nên cái cảm giác này đối với cô cũng khá xa lạ.
Nhưng rồi cô chợt nhớ ra, lúc đó, người chị em duy nhất của cô, cũng đã đứng ra bảo vệ cô như thế.
- Tới nơi rồi.
An Khiết nhìn ở trong căn hầm tối kia, hai mắt tự nhiên lại sợ hãi.
Con người ở trong kia mấy ngày nay không ăn gì cả, nhìn ôm đi rất nhiều, lại cộng thêm đôi mắt nhiều ngày không ngủ, khiến người ta nhìn vào lại dâng lên nỗi sợ hãi.
- Ai... ai đó...
Tiếng nói cất lên kéo An Khiết trở về hiện tại.