Có lẽ ta là nhân vật xuyên không khá là thất bại.
Nhìn đi nhìn đi. Không phải mấy câu chuyện nhảm nhí nữ chủ là vạn người mê sao? Nam chủ không hoàng thượng cũng là vương gia, không thích khách cũng là cao thủ võ lâm thần y gì gì đó. Nhưng ta thì sao?
Giới thiệu với mọi người, ta đang ở… Ờ, nhà của Vô Ngạn. Nói thế quái nào nhỉ? Đây cũng đâu tính là nhà. Nơi hắn ở là sơn trang rộng đúng là chiếm mất nửa dãy núi. Lúc đặt chân dưới núi, ta đã vô cùng kinh hoàng rồi. Kẻ này đúng là có tiền nha. Mấy chữ Vô Ngạn sơn trang rồng bay phượng múa khiến ta hoa mắt. Thì ra tên này còn tự kỉ đến mức lấy tên mình đặt tên cho sơn trang. KB nặng.
Thực ra lúc đó là do ta chưa biết. Vô Ngạn. Không bến bờ. Người trong trang phần lớn là cô nhi. Đây chính là bến bờ của họ.
Vô Ngạn sơn trang rất lớn. Nhưng nói đến người lại vẻn vẹn mấy mống. Cả thảy chưa đến người. Tính cả ta có lẽ đủ . Hắn nói không thích ồn ào. Ta có thể khẳng định trong nhà toàn cao thủ. Nhưng ta lại là nữ nhân duy nhất ở đây. Ngay đến đầu bếp cũng là nam. Ta thực sự hoài nghi hắn có bệnh khó nói.
Trong sơn trang có gã làm vườn. đầu bếp. Phụ trách quét dọn cũng là . gã chăm ngựa. tính thêm tiểu Phúc, ta và hắn là tròn . Ngày đầu đến, hắn hỏi ta có cần nha hoàn không. Ta nói không. Hắn sai người dọn dẹp Mai Uyển cư cho ta ở. Thú thực ta rất thích nơi này. Bước chân ra khỏi phòng là cả vườn mai.
Vài ngày đầu nhàn nhã. Sáng phải đến – h mới dậy. Tỉnh dậy cũng không có việc liền đi xuống bếp. Điểm tâm thực chất đã có người làm. Ta bắt đầu đi lại tìm hiểu sơn trang. Đi đi đi. Cấu trúc cứ lặp đi lặp lại khiến ta nghĩ có khi ta bị lạc trong trận đồ bát quái rồi. Tên này rảnh không có việc cũng không nên thiết kế sơn trang đường nào cũng giống nhau, tòa nào cũng y chang như thế chứ. Ngày đầu tiên đi lạc, ta gặp a Hàng. Hắn là người làm vườn số . Tính cách xởi lởi như bà tám. Dẫn ta đi quẹo liền về đến Mai Uyển cư.
Ngày thứ hai ta đi tiếp, lại lạc. Lần này gặp gã làm vườn số . Tên này kì dị, là anh em sinh đôi với a Hàng tên a Hàn. A Hàn lướt nhìn ta, chẳng nói chẳng rằng cứ đi thẳng. Thế là đi gần quẹo ta mới về đến nơi. Về Mai Uyển cư mới biết lưng mồ hôi ròng. Tên này thực sự rất không vui.
Ngày thứ ba ta đã có thể xuống tận chuồng ngựa. Tên chăm ngựa tên a Bân. Tên này yêu ngựa như mạng. Hắn nhìn ta với ánh mắt lên án khi ta chạm vào con ngựa làm nó quay đi thở phì phò. Vì vậy, nhanh chóng ta bị hắn “tiễn” về phòng.
Sang đến ngày thứ , ta mới nhớ ra hình như từ bữa đó tới nay, ta chưa gặp Vô Ngạn. Vì vậy, sáng nay khi nhìn thấy Vô Ngạn, ta mới giật mình nhớ ra, thì ra vẫn còn chủ nhà như hắn.
( Thiên Thiên: =”= chán bà này luôn)
Ở đây quen chưa?
- Tàm tạm. – ta trả lời. – người trong sơn trang tính cách cũng quá quỉ dị đi. – chứ thực ra ta muốn nói họ rất không thân thiện. Chẳng ai chào đón ta ngoại trừ a Hàng cả.
- Họ là không quen có người mới thôi. – giọng hắn ôn hòa. Chứ thực ra là do hắn dặn dò không cho kẻ nào léng phéng tới gần nàng thôi. Nàng mà nhìn mấy tên quỉ đó lên cơn có lẽ sẽ chạy trối chết.
- Ngươi mấy ngày nay bận rộn a! – ta cảm thán
- Ân. Hôm nay dẫn nàng đi chơi.
- Thật? – ta mắt sáng lên
- Thật…
Vì vậy, ta mới lên tinh thần. Đi chơi a. Đến cổ đại này chưa ngót nghét cũng gần nửa năm rồi mà ta mới chỉ biết đến mấy chỗ ở Hồng quốc. Cái Vô Ngạn sơn trang này cũng thuộc lãnh thổ Hồng quốc, lại gần với Duệ quốc. Chính xác nó cách không xa chỗ mà ta đã xuyên đến là bao.
Hắn để a Bân đánh xe ngựa xuống núi. Sơn trang này gần nhất với Lạc Nhạn thành. Đi khoảng nửa ngày xóc nảy, cuối cùng cũng đến nơi.
Thành trấn nhộn nhịp. Ta thực sự sắp phát điên nếu ở lại Vô Ngạn sơn trang rồi.
Ta phát huy tinh thần nghiện shopping. Cái gì cũng ngó nghiêng, sờ mó. Còn Vô Ngạn rất ra dáng quí ông hào phóng. Ta thích hắn liền mua. Kết quả, ta thực sự mua rất nhiều thứ. Chỉ khổ a Bân ánh mắt ai oán khiêng đồ.
Đằng kia có chuyện gì vậy? – ta kéo tay Vô Ngạn chỉ chỉ
- Nàng muốn ra xem?
- ừ, đi mau.
Chợ đúng là nơi tập trung đông đúc. Đằng kia không biết tụ tập cái gì. Đến gần hóa ra mọi người đang tụ tập tại tửu lâu tham gia đối. Nghe nói phần thưởng là ăn bữa miễn phí. Xem chừng tửu lâu này cũng rất nổi tiếng.
Ngươi giải được không? – Ta ngạc nhiên nhìn câu đối trên
- Dư sức. – hắn khinh thường
- Vậy mau giải đi. Chúng ta ăn chực bữa. – ta kéo tay hắn mà tưởng tượng ra bàn đầy đồ ăn.
- Nàng thích? – hắn trầm tư. – Ta trả tiền, chúng ta vào ăn thôi.
- Nhưng là được miễn phí a. – ta bất mãn. – đi đi đi. Hay ngươi không giải được? – ta nhìn hắn giễu cợt
Thừa nhận đi, phép khích tướng không bao giờ là lỗi thời.
Nhưng mà đến lúc bước vào quán, ăn miễn phí, ta mới hiểu tại sao hắn lại không muốn rồi.
Con mẹ nó, ta thực muốn chửi trận. Bà chủ của tửu lâu này cũng thật bưu hãn đi. Ta ngốc ngốc nhìn hoạt cảnh diễn ra trước mắt mà hối hận vô cùng.