Làng Dương Tịnh là một ngôi làng rất yên bình, cho đến khi bị Vương Gia xâm chiếm. Nơi này dần trở thành một địa bàn của những cuộc chiến tranh liên tiếp xảy ra giữa hai phái đạo là Vương Gia và Pháp Dịch. Kẻ đứng đầu Vương Gia là Vương Tuấn Khải, anh ta là đứa con kế vị của cha mình, hàng tháng bắt buộc dân làng phải giao nộp một người hầu trẻ tuổi, bất kể là gái hay trai, tất cả phải lên hầu hạ cho hắn. Hàng bao nhiêu chàng trai khỏe mạnh, những thiếu nữ xinh đẹp như hoa đã phải ép trói cuộc đời của mình để làm kẻ nô hầu cho hắn. Hôm qua cũng chính là ngày mà ngôi làng phải giao nộp một nô hầu lên cho Vương Gia, tất cả người dân trong làng, nhà nào cũng đã bị mất đi những đứa con ruột thịt của chính mình, ai ai cũng đau lòng, nỗi sợ nối tiếp lẫn niềm đau. Triệu Thiên Minh - người trưởng làng bấy lâu cũng có một người con gái là Triệu Thiên An đang độ xuân. Trong cả làng này, Thiên An là thiếu nữ xinh đẹp còn lại duy nhất, lúc bấy giờ người dân trong làng khẩn cầu Thiên Minh gia nộp cho họ con gái ông, nhưng ông phản đối quyết liệt. Vào cái đêm kinh hoàng ấy, hàng trăm người của Vương Gia kéo đến thiêu cháy và giết chết người dân trong làng. Thiên Minh đưa con gái mình bỏ chạy khỏi nơi xảy ra máu me kia, núp tạm vào một khu vườn rậm cây, lấy hết sức mình bảo vệ cho đứa con gái thân yêu.
Gần h đêm Tiếng la hét kinh hoàng của người dân đang lo sợ chạy trong đêm tối, tiếng khóc thảm thiết của những đứa trẻ khi chứng kiến cảnh ngôi làng bị thiêu rụi chưa đầy tới giờ. Những cái xác người tanh mùi máu tươi nằm lê lết khắp các con đường, ông trời đổ vội những cơn mưa như thay cho giọt nước mắt chua chát của những con người tội nghiệp kia. Không gian chỉ còn lại tiếng mưa rơi nặng hạt, tiếng sấm đánh vang và luồng sét chói kinh thiên, dưới tán cây khô, một người đàn ông trạc đang ôm một cô gái với mái tóc dường như đã thấm mưa mà ướt hết, ông ôn tồn an ủi:
- Con gái, mọi chuyện đã qua rồi...........Không sao hết, đã có cha ở đây, không ai làm hại chúng ta được nữa.....
- Cha...........con................chúng ta...........rồi sẽ đi về đâu đây.............Làng của chúng ta đã...............đã cháy hết...............- Thiên An khóc nức lên
- Chỉ cần cha con ta còn sống thì mọi chuyện vẫn chưa phải là kết thúc. Con hãy ngủ đi, ngày mai chúng ta rời khỏi đây, đi đến một ngôi làng mới, bắt đầu một cuộc sống mới. - Người cha vỗ về
Đôi mắt cô đẫm nước, chưa kịp lau đi những giọt nước mắt đau thương, hai người lính của đội quân nhà Vương Gia đã kéo tới. Bọn họ lôi cô đi một cách mạnh bạo, Thiên Minh giận dữ đánh lại chúng, giọng ông khàn khàn:
- Khốn khiếp!!! Giết nhiều người như vậy mà vẫn còn muốn ra tay sát hại nữa sao! Đừng hòng bắt con gái ta đi!!!! - Ông giận dữ đánh
Tên áo đen chống trả lại, đạp ông xuống đất, đánh đến chảy máu mà vẫn còn chưa dừng tay. Sức ông đã yếu lắm rồi, giờ lại bị mấy tên này đánh làm sao có thể chống trả lại được nữa. Thiên An thương cha, khóc hét chạy đến ôm lấy người cha đầy máu, van xin:
- Tôi xin anh, đừng đánh cha tôi nữa................Các anh tha cho cha con tôi một lần này đi mà.............................
- Một là cô đi với chúng tôi, hai là chứng kiến cha cô chết! Chọn đi!!!!
- Tôi van anh! Anh làm ơn tha cho chúng tôi đi, có được không? Cha tôi.........ông ấy đang bị thương,..............- cô khóc
- Không được!!!! Đại Vương đã ra lệnh, chúng tôi không thể không thực hiện được! Trói cô ta lại!
Đám người trói chặt tay chân cô, lôi đi không thương tiếc. Thiên Anh đau đớn, nhìn người cha đang nằm dưới cơn mưa, những vết máu đỏ cứ từ từ rơi xuống nền đất nâu, cô gằn giọng:
- Mau thả tôi ra! Thả ra!!!!!!!
- Câm mồm!!!!!!
- Anh còn là người không!!!!!!! Tại sao lại có thể độc ác như vậy!!!!!!!!
- Tôi chỉ thực hiện theo mệnh lệnh được giao thôi! Cô là cô gái trẻ duy nhất trong cái làng ấy, giao nộp nốt cho Đại Vương là hoàn thành nhiệm vụ!!!
- Các người.........các người........rồi sẽ bị báo ứng!!!!! Đồ quỷ dữ!!!!!!!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong căn phòng lạnh lẽo, Vương Tuấn Khải khoác trên mình bộ quần áo màu đen rách gối, kèm thêm áo choàng dài không quá đầu gối, Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt như thép nhìn về phía cửa sổ. Chầm chậm đưa ly rượu vang đỏ lên môi thưởng thức. Lâm Thành Mã vội vàng đi tới, quỳ xuống lễ phép:
- Thưa Đại Vương, cuối cùng thì chúng tôi cũng đã bắt được Triệu Thiên An, cô gái duy nhất còn lại của làng Dương Tịnh đem về cho ngài.
- Người đâu? - Anh cao giọng
- Tụi bay, giải cô ta tới!
Quân binh giải Thiên An đứng trước mặt Vương Tuấn Khải. Trông cô lúc này vừa đáng thương mà cũng vừa quyến rũ. Áo quần in đầy những vết máu đỏ chằng chịt, đôi mắt sâu rưng rưng như sắp khóc, hàng lông mày nhăn lại một cách khó chịu, mái tóc thấm nước buông dài. Tuấn Khải nhìn cô một lúc, khinh bỉ nói:
- Các ngươi lui đi!
- Dạ!!! - Quân lính đồng thanh cáo lui
Thiên An đứng đó, hai hàng nước mắt tuôn rơi. Cô hận lòng mình tại sao không thể tự tay đâm chết tên ác ma trước mắt. Hắn! Chính hắn là người đứng đầu trong việc giết người này mà! Gia đình cô phân li cũng chỉ vì lí do này.
Vương Tuấn Khải ngồi xuống ngai ghế của mình, hất mặt hỏi:
- Buồn hay giận?
- Nếu có thể thì ngay lúc này, tôi sẽ giết chết anh đấy! Tên ác ma vô liêm sỉ, không còn tình người! - cô mạnh mẽ nhìn anh
- Ô! Giết tôi à? Dao trên bàn kìa, lấy mà giết! Với cả đâm vài nhát vào nhé, tôi thích kiểu đó hơn.
Thiên An không còn đủ nhẫn nhịn tên tội phản trên kia, cô đi đến chỗ anh, đánh đấm đủ kiểu.
- Loại người như anh, sống trên đời làm cái gì nữa! Mau chết đi!!!!!! - cô vừa khóc vừa đánh
Tuấn Khải cười khẩy một cái, giữ chặt tay cô lại, ôm trọn cô vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Yên tâm đi! Ở nơi này, tôi sẽ không làm em tổn thương đâu!