Hành động bá đạo này thực sự đã dọa chết bản lĩnh của Triệu Thiên An rồi. Đôi mắt trong veo của cô ngước lên nhìn khuôn mặt hoàn mĩ của anh, chớp chớp tia lo sợ:
- Đừng đi quá giới hạn. Chúng ta chưa sâu đậm đến mức đó.
- Sợ tôi không chịu trách nghiệm hay trái tim có người nào khác?
- Não của anh bị rơi ở đâu rồi à? Tôi không phải loại con gái dễ dãi, hay thứ công cụ làm ấm giường của anh, vì thế làm ơn tránh ra!
Triệu Thiên An dùng sức đẩy cơ thể to lớn kia ra, nhanh chóng đứng dậy. Khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy lửa giận, giơ tay chỉ thẳng:
- Vương Tuấn Khải cái tên sắc lang trời đánh! Anh đừng tưởng đây là nhà anh mà anh muốn làm gì thì làm! Cũng đừng nghĩ Triệu Thiên An tôi giống với những nữ nhân ngoài kia của anh, lưu luyến sắc đẹp mà đánh mất lí trí! Tôi tuyên bố, từ giây phút này trở đi, Triệu Thiên An và Vương Tuấn Khải việc ai nấy làm, cách xa mét, đừng xâm phạm đến quyền riêng tư của nhau!!!
Vương Tuấn Khải nằm trên giường, môi cong lên một nụ cười ranh ma quyến rũ, lẳng lặng nhìn vóc dáng nhỏ bé rời khỏi phòng.
---
Trong bàn ăn lạnh lẽo, Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi đối mặt với cha mẹ mình, ung dung uống một ngụm canh nóng hổi
- Hợp đồng lần này thật sự quá nguy hiểm. Pháp Dịch luôn đối đầu với Vương Gia, con thật sự không mong muốn hai bên có thể hợp tác với nhau. - Thiên Nhi không an tâm, đem suy nghĩ trong lòng mà thẳng thắn
- Việc này quả thật có nguy hiểm nhưng chưa thử thì cũng chưa thể khẳng định được điều gì. Vả lại, qua lần hợp tác này, ba rất muốn tận mắt chứng kiến Dịch Dương Thiên Tỉ nhà chúng ta sẽ đối đầu với Vương Tuấn Khải như thế nào? Cuộc chiến phải có người thắng kẻ thua mà, không phải sao?
- Để đối phó với Vương Tuấn Khải rất khó, anh phải cẩn thận.
Thiên Nhi cảm thấy một sợi dây bất an trong trái tim mình, cô hiểu Dịch Dương Thiên Tỉ anh trai cô có đủ bản lĩnh. Nhưng để đối đâu một mình với Vương Tuấn Khải chẳng phải quá khó sao? Cái gì cũng có lí do của nó. Vương Tuấn Khải để leo lên được vị trí này, đánh đổi với ánh mắt ngưỡng mộ của thiên hạ, hắn chắc chắn phải buông bỏ và trả giả rất đắt.Anh trai cô đối phó với anh ta có được không? Có an toàn hay không?
- Tối mai, Vương Gia sẽ tới đây dùng bữa để chúc mừng hợp tác lần này. Hãy để ba xem Dịch Dương Thiên Tỉ làm được những gì nào.
- Ba! Tại sao chúng ta không thể cư xử bình thường? Tại sao cứ phải hành động bí mặt hại Vương Gia như vậy? Quang minh chính đại đối diện nhau không được sao? - Thiên Nhi bất ổn trong thâm tâm
- Nếu chúng ta không làm gì thì có lẽ Vương Tuấn Khải đã thắng từ lâu rồi! Con đừng có tỏ thái độ ấy! Tình cảm con dành cho Vương Nguyên sâu đậm như vậy con tưởng ba không nhận ra sao? Luôn luôn cãi lời ba chỉ vì cái thằng ranh ấy thôi phải không? Con sợ Pháp Dịch sẽ làm hại nó à?!
- Con......con không có
- Tốt nhất là như vậy! Ta không cho phép con yêu người của Vương Gia đâu, cẩn thận với trái tim mình một chút đi!
Dịch Dương Thiên Nhi, cô là người không giỏi che giấu cảm xúc. Ừ thì cứ cho là cô yếu đuối. Yếu đuối đến nặng tình nặng nghĩa. Yếu đuối đến mù quáng không tìm thấy đường thoát khỏi cạm bẫy của tình yêu. Là cuộc đời bất công hay tại cô quá ngu ngốc? Là duyên phận trêu đùa hay tại cô quá mê man?
---
- Cô Triệu, giờ ăn đến rồi.
Triệu Thiên An vui vẻ chạy xuống dưới phòng bếp. Cái bụng nhỏ của cô thật sự đói meo rồi, bây giờ chỉ cần có đồ ăn là thích nhất!
- Chị Nhã Nhã, hôm nay chúng ta ăn món gì vậy?
- Thiên An, hôm nay Vương Tổng muốn em ngồi ăn cùng anh ấy.
- Không! Em nhất quyết không đi!
- Thiên An ngoan, nghe kĩ lời chị nói đây. Nếu em muốn sống sót trong căn nhà này thì tốt nhất nên nghe theo mệnh lệnh của Vương Tổng, đừng cãi lời anh ấy. Chị biết rằng làm vậy sẽ khiến em khó chịu, nhưng em hãy nghĩ tới ba của em một chút. Chẳng phải anh ta đang nắm giữ tung tích của ba em hay sao.
Nhắc tới ba, trong lòng Thiên An dậy lên một tia đau thương. Cũng đã lâu rồi cô không được gặp lại ông ấy. Không biết rằng bây giờ ông có sống tốt hay không, có ăn uống đầy đủ hay không...Người làm con như cô đáng lẽ phải đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc rồi mới phải! Cha mình bị bắt, vậy mà vẫn còn ngang nhiên sống trong nhà anh ta - cái người đã chia cách cha con cô ư?
" Triệu Thiên An! Mày đúng là ngu ngốc! "
Cô từ tốn đi đến bàn ăn, chống tay ngồi chờ.
- Vương Tổng, ngài đã về.
Triệu Thiên An theo phản xạ mà quay ra, nhìn thấy Vương Tuấn Khải liền mở miệng trách mắng:
- Anh nghĩ trên thế giới này chỉ có một mình anh thôi hay sao?! Để người ta chờ............
Câu nói ngắt đoạn, Thiên An bị vóc dáng quyến rũ của cô gái trước mặt làm cho bất ngờ:
- Thiên An, xin chào!
- Mạc Đông Trà? Là cô sao?
- Đúng vậy. Hôm nay cho Đông Trà tôi được tới Vương Gia dùng một bữa, có được không?
- Đương nhiên là được.
Ba người cùng ngồi vào bàn ăn, không khí vẫn là im lặng đến bất thường. Thiên An để ý kĩ, hình như cô gái Mạc Đông Trà này rất thích Vương Tuấn Khải thì phải. Từ ánh mắt tràn ngập tình yêu đến cử chỉ vô cùng tinh tế đều được thu vào tầm mắt của Thiên An. Hai người họ trông cũng thật đẹp đôi quá, giờ thì cô cũng đã hiểu tại sao cha mẹ Tuấn Khải lại có ý định kết thông gia với gia đình Đông Trà rồi. Nam thanh nữ tú, trai tài gái sắc như vậy mà.
- Tôi ăn xong rồi. Xin phép trước.
- Ngồi trong phòng đợi tôi.
Vương Tuấn Khải mạnh tay mở cửa phòng, không có ý tứ mà đóng cửa rầm một cái. Thấy dáng người quen thuộc đang nằm ngủ ngon lành, không tự chủ mà đến nằm bên, ôm vào lòng thật chặt. Ngửi được mùi hương thanh tao trên người cô, anh chầm chập đặt một nụ hôn lên trán:
- Anh.....anh làm gì thế? - Thiên An mơ mơ màng màng
- Nụ hôn này là tôi tặng em.
- Anh nghĩ tôi cần à?! Bớt ảo tưởng giùm đi!
- Triệu Thiên An, nếu tôi yêu em thì phải làm sao?
- Hả?
Triệu Thiên An tựa như sét đánh ngang tại, nội tâm không ngừng chấn động. Vương Tuấn Khải, cái tên ác ma này, hôm nay lại đi nói những lời sến sẩm đến thế! Chắc chắn có bão! Chắc chắn mưa to!
- Không thể nào! Anh làm sao yêu tôi được!
- Vậy em có thể yêu tôi hay không?
Lại nữa! Lại là những câu nói sến súa đến tận não! Tôi muốn đá anh bay ra khỏi đây lắm rồi đấy!!!
- Như thế sẽ loạn mất! Tôi e là không thể yêu.
Tâm can Vương Tuấn Khải dường như nóng lên từng hồi. Cuối cùng thì cô gái này vẫn là không yêu. Là không thể yêu! Cơn giận bừng bừng dâng lên, đôi mày chau lại, ánh mắt chuyển thành sự giận dữ. Vương Tuấn Khải nâng cằm cô lên, giọng điệu lạnh lẽo thấu xương:
- Lặp lại lần nữa!
- Tôi không yêu anh! Nhất định không yêu!
- Có người khác?! Tôi nói đúng không?
- Đúng! Là tôi yêu người khác! Nhưng chắc chắn không phải anh!! Đời này kiếp này không phải! Đời sau kiếp sau càng không!!!