Bữa trưa ăn cơm ở gần đó, Thịnh Mạn Mạn liền gọi điện thoại tới, nói bọn họ đã đến.
Triệu Thừa Dư đặt một phòng nhỏ, vừa vặn năm người.
Thịnh Mạn Mạn là người hoạt bát, vào trong phòng liền nói muốn tranh hát, bốn người còn lại cười ngồi xuống, tự nhiên không ai tranh giành với cô ấy. Thật ra cô ca hát cũng rất bình thường, chỉ là tự mình cảm giác lại là rất tốt.
Theo Cố Hàm Ninh nghe, dĩ nhiên là Triệu Thừa Dư hát hay nhất, cô không có hứng thú lắm với ca hát, liền yên lặng ngồi nghe những người khác hát.
“Ai nha, không thì gọi chút gì đó đi? Bia, đậu phộng, hoa quả.” Thịnh Mạn Mạn giao mic lại cho Thôi Hà Miêu, nhảy bắn ngồi vào bên cạnh Cố Hàm Ninh hưng phấn đề xuất.
“Không cần.”
“Cũng được.”
Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư đồng thời nói ra, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, Cố Hàm Ninh nhân cơ hội trợn mắt nhìn anh, quay đầu, kiên quyết nói với Thịnh Mạn Mạn: “không phải là cậu tới ca hát sao? Uống bia gì chứ. Gọi hoa quả và đồ uống đi.”
“Uống chút bia mới có tâm trạng tốt hơn a!” Thịnh Mạn Mạn cầm tay Cố Hàm Ninh cố ý làm nũng, thấy Cố Hàm Ninh không có động tĩnh, liền cười chuyển mục tiêu sang nhân vật khác, “Anh rể a ~ gọi chút bia được chứ? Uống đồ uống rất không ra dáng a?”
Triệu Thừa Dư cười ho nhẹ một tiếng, ánh mắt đối diện với Cố Hàm Ninh đang nhìn chằm chằm mình, khẽ cười cười, sau đó quay đầu lại, nghiêm trang nói: “Cũng được. Giá bia và đồ uống cũng tương đương nhau.” Triệu Thừa Dư vừa mới nói xong, liền cảm thấy sườn eo đau xót, không cần nhìn cũng biết rõ Cố Hàm Ninh vừa nhéo. “Ừ, nhưng mà cũng có thể gọi chút đồ uống, muốn uống bia thì uống bia, muốn uống đồ uống thì uống đồ uống.”
“Em muốn nước khoáng.” Khóe môi Cố Hàm Ninh nhếch lên một cái, lúc này mới thản nhiên rút tay lại, vỗ nhẹ nhẹ nơi vừa mới bị mình nhéo.
Triệu Thừa Dư rất tiếc nuối gọi người phục vụ, gọi chút bia, nước và điểm tâm.
“Nghe nói thời gian nghỉ đông đợt này rất dài, trường học còn sắp xếp đi thực tập?” Mạnh Khởi Đức nói đến tin tức cậu vừa mới biết.
“Ừ, lần này là có tín chỉ, không giống trước kia.” Triệu Thừa Dư cũng nghe nói một ít không nhiều lắm, “Thời gian tự mình sắp xếp, nhưng phải hơn một tuần, nói là thực tập, thực ra là đi xem và nghe, chủ yếu là chuẩn bị cho thực tập hè sang năm.”
Trước kia trường học cũng sẽ yêu cầu sinh viên thực tập vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, nhưng cũng không phải là bắt buộc, cũng không liên quan tới tín chỉ, nhưng bắt đầu từ nghỉ đông lần này, mỗi lần thực tập đều có tín chỉ.
“Ai, thoáng cái đã hết nửa thời gian đại học, sang năm trường học sẽ sắp xếp thực tập rồi!” Thôi Hà Miêu hơi cảm thán, thời gian qua thật nhanh, ngày nhập học hồi năm thứ nhất, giống như vẫn là chuyện ngày hôm qua, thoáng cái sẽ phải đối mặt với thực tập và tốt nghiệp.
“Kỳ một năm tư đại khái đi học đến tháng mười, tháng mười một bắt đầu sắp xếp thực tập, cũng có thể tự mình tìm đơn vị thực tập.” Cố Hàm Ninh nói, thật ra, cô là người rõ nhất trong đám bạn học, dù sao cũng là lần thứ hai.
“Ai nha, đừng nói nữa, loại đề tài này quá hiện thực này, mình không muốn nghĩ a! Mình không muốn tốt nghiệp a!” Thịnh Mạn Mạn vừa mới hát xong một bài tình ca tiết tấu chậm, còn chưa buông mic, liền kêu ầm lên.
“Thật ra rất nhanh, chưa tới một năm, hiện tại không chuẩn bị, đến lúc đó ngược lại trở tay không kịp.” Thôi Hà Miêu than nhẹ tự đáy lòng, những thứ cô phải đối mặt không chỉ có thế, cô và Mạnh Khởi Đức cũng không phải là người một thành phố, thực tập, tốt nghiệp, vấn đề tương lai, bọn họ đều chưa từng đề cập tới, nhưng lại là nhất định phải nói đến. Tốt nghiệp, chia tay, có rất nhiều người như thế, mặc dù phần rất lớn căn bản là do tình cảm cũng không bền chắc, nhưng khoảng cách hiện thực xác thực sẽ làm phai đi tình cảm đơn thuần trong sân trường.
“Mình muốn thực tập cùng các cậu!” Thịnh Mạn Mạn kéo tay Cố Hàm Ninh nói.
Thôi Hà Miêu hát tiếp một bài.
Triệu Thừa Dư tiến đến bên tai Cố Hàm Ninh nhẹ giọng nói: “Nghỉ đông, muốn đến công ty bọn anh thực tập không?”
Cố Hàm Ninh vừa quay đầu, không cẩn thận liền đến chạm cằm Triệu Thừa Dư đang để quá gần, cô cười liếc mắt Triệu Thừa Dư đang lóe sáng mắt: “Các anh hiện tại trừ phương diện kỹ thuật ra, chính là tài vụ, cái đó có chị Tống quản lý, em có thể làm cái gì? Bảo mẫu thực tập sao?”
“Lần này thực tập chỉ là lấy lệ thôi, em chẳng làm cái gì cũng được.” Triệu Thừa Dư cảm thấy phần da thịt Cố Hàm Ninh vừa sượt qua đã hơi nóng lên rồi, “Khả năng là phải rất khuya anh mới về, em theo anh cùng nhau trở về đi.”
Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư tràn ngập mong đợi, trong lòngcũng có chút không đành lòng, kỳ nghỉ này, muốn gặp càng khó rồi.
“Anh là muốn một mình em ở trong phòng ngủ sao?”
“Ai, thật muốn trực tiếp bỏ em vào trong túi mang đi theo.” Triệu Thừa Dư sâu kín thở dài, nghĩ đến kỳ nghỉ đông không lâu sau, liền vô cùng chán nản đợt nghỉ này thật sự quá dài, dài hơn nửa tháng so với nghỉ đông trước kia.
“Mẹ em định tết Nguyên Đán chuyển nhà, anh có rảnh về giúp đỡ được không?” Cố Hàm Ninh mím môi cười, cũng tiến đến bên tai Triệu Thừa Dư, nhẹ giọng nói, vốn tết nguyên đán này cô không định về, bởi vì ngay sau tết nguyên đán là tuần thi rồi, nhưng mà chọn ngày dọn nhà vào mùng 2 tháng giêng, mình phải chuẩn bị về nhà một chuyến.
Triệu Thừa Dư nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là có! Họ hàng nhà em uống rượu mừng chuyển nhà sao?”
“Không phải, ngày đó chỉ chuyển nhà, ba em tìm người ở công ty chuyển nhà, sau đó nhà em trông coi, tiệc cho người thân định để đến khi em về nghỉ đông.”
“Như vậy a. Cũng được. Vậy đến lúc đó anh mua vé tàu về xong xuôi.” Triệu Thừa Dư trong lòng vừa là tiếc nuối lại là buông lỏng.
Tuy rằng rất muốn đường đường chính chính ở trước mặt thân thích nhà họ Cố, nhưng là nghĩ đến thân thích nhà Cố Hàm Ninh nhiều như vậy, trong lòng cậu liền đột nhiên có chút không tự tin, cũng không biết ông bà nội, ông bà ngoại của Cố Hàm Ninh có thích mình không? Hay là sớm chuẩn bị tốt quà tới thăm tết âm lịch đi!
“Này, hai người các cậu đừng chỉ anh anh em em a, hôm nay là tới ca hát, mau lên hát bài tình ca cho bọn mình nghe nào!” Thịnh Mạn Mạn bên cạnh thấy Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư ghé vào nhau lặng lẽ nói chuyện, cười nhạo vỗ vỗ Cố Hàm Ninh, “Mau chút!”
Cố Hàm Ninh trừng Thịnh Mạn Mạn một cái, không nói lời nào.
Triệu Thừa Dư hát hay như vậy, cô và anh song ca, trình độ khác xa nhau! Cố Hàm Ninh lắc đầu liên tục, nhưng vẫn bị Thịnh Mạn Mạn kéo lên rồi.
“Không sao, bọn mình sẽ không cười cậu.” Thịnh Mạn Mạn nháy mắt cười cam đoan, Cố Hàm Ninh nhìn mà chỉ muốn chụp chết cô ấy.
“Em nghĩ hát bài gì?” Triệu Thừa Dư cười đưa một cái mic cho Cố Hàm Ninh, cúi đầu hỏi.
“Tùy đi.” Cố Hàm Ninh ngẩng đầu trợn mắt nhìn Triệu Thừa Dư một cái, tức giận nói. Bài hát song ca, cô căn bản rất không thông thuộc, nhiều nhất cũng chỉ nghe mà thôi, mà bài nào thì có quan hệ gì, dù sao đều chỉ biết tùy tiện hừ mấy câu.
Cuối cùng Triệu Thừa Dư chọn bài 《 Có chút rung động 》, đã từng là ca khúc rất thịnh hành, Cố Hàm Ninh tốt xấu cũng có thể đuổi kịp mấy câu.
Tuy rằng chỉ có năm người, nhưng hát gần như hết cả một buổi chiều, cơm chiều ăn ở nhà hàng bên cạnh, lại đi dạo ở gần đó, lúc này mới ngồi xe buýt trở về.
Trên đường trở về, Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư lặng lẽ đi đến vị trí đôi cuối cùng ngồi xuống, hai người nhìn nhau cùng cười, tay nắm tay, một đường cũng không có buông ra.
Triệu Thừa Dư đã thật lâu không có thời gian ở bên cô như vậy, nhất là gần đây công ty bọn họ nhiều đơn đặt hàng hơn, bận bịu hơn bình thường, may là học kỳ này bọn họ chọn cùng môn học tự chọn vào tối thứ ba hàng tuần, bằng không thời gian gặp mặt càng ít hơn.
“Bài tập môn tự chọn ngày kia, em đã làm giúp anh rồi. Ngay cả bài của em đều đã gửi đến mail của anh rồi, nhớ in ra.” Cố Hàm Ninh nhớ tới bài tập môn tự chọn lần trước, nhắc nhở Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư cúi đầu cười nhìn Cố Hàm Ninh, nhẹ nhàng vuốt ve tay của cô: “Được. Luận văn cuối kỳ cũng phải làm phiền em rồi. Văn học gì đó anh thật không hiểu.”
“Hừ.” Cố Hàm Ninh quay đầu trợn mắt nhìn anh, “Lười thôi, tìm cớ làm gì.”
Triệu Thừa Dư ngẩng đầu quan sát, lúc này mới cúi đầu, nắm tay phải của Cố Hàm Ninh để tới bờ môi, nhẹ hôn một chút: “Loại môn tự chọn này thêm một tiết nữa thì tốt rồi, có thể ngồi cùng em, bài tập và luận văn cũng đều có em làm, thật sự là quá hoàn mỹ.”
Cố Hàm Ninh cười xì một tiếng, thật ra trong lòng cô, cũng rất mong đợi tiết môn học tự chọn mỗi tối thứ ba, ngồi cùng Triệu Thừa Dư trong một phòng học, nghiêm túc trên lớp, loại thể nghiệm thật ra rất mới mẻ rất thú vị, thậm chí còn khiến cô chờ mong hơn so với khóa học bình thường.
Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn Cố Hàm Ninh bởi vì tươi cười mà mặt mày càng thêm tươi đẹp, không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên trán cô, một tay kéo Cố Hàm Ninh vào lòng, thấp giọng thở dài: “Thật không muốn để em trở về phòng ngủ. . .”
Cố Hàm Ninh nhíu mày cười khẽ, đưa tay véo nhẹ vào eo Triệu Thừa Dư, hơi híp mắt, rúc vào lòng Triệu Thừa Dư, ngẩng đầu nhẹ nhàng thở hơi: “Anh muốn đưa em đi đâu?”
Triệu Thừa Dư cúi đầu, đôi mắt thoáng sâu hơn, ôm Cố Hàm Ninh càng chặt hơn, trong lòng hận không thể lập tức khảm người vào trong xương máu mình, không bao giờ tách ra nữa.
“Hàm Ninh. . .”
Trong xe quá nhiều người, Triệu Thừa Dư chỉ có thể thở thật dài dưới đáy lòng, hơi thở anh nóng rực pha lẫn nỗi niềm nôn nóng lại nhẫn nại, phả vào trán Cố Hàm Ninh. Cố Hàm Ninh ngẩng đầu cười, đưa tay khẽ quệt qua gương mặt của Triệu Thừa Dư: “Nếu nghỉ đông, muốn mấy ngày em mới trở về.”
Ánh mắt Triệu Thừa Dư lập tức sáng ngời, khóe môi tươi cười khuếch đại: “Được! Anh cố gắng nhanh chóng xong việc, cùng em trở về!” Anh nghĩ tối nay phải gọi điện thoại cho mẹ ngay, nên thúc giục tiến độ sửa sang nhà cửa, như vậy dù nghỉ về nhà, ít ra gặp mặt cũng tiện hơn rất nhiều.
Về sau là có thể ở chung một tiểu khu rồi. Tuy rằng, nhà họ Cố còn có chú Cố không muốn gặp anh lắm, nhưng trong lòng Triệu Thừa Dư vẫn không khỏi kích động, dù không thấy mặt, chỉ cần nghĩ tới Cố Hàm Ninh ở chỗ không xa, trong lòng như có thể rất an ổn.
Lúc ba người Cố Hàm Ninh trở lại phòng ngủ đã là chín giờ, Thôi Hà Miêu vừa bật đèn lên, liền nhẹ giọng lầm bầm một câu: “Hôm nay sao Vũ Hân về sớm như vậy nhỉ?”
Cố Hàm Ninh là người cuối cùng vào cửa, nghe vậy liền nhìn thoáng qua giường của Bạch Vũ Hân, vừa vặn thấy cái chăn của cô ấy. Sớm thế đã ngủ, cũng thật hơi khác thường.
Từ khi Bạch Vũ Hân và Cao Thần thật thật giả giả qua lại, Bạch Vũ Hân càng thêm xuất quỷ nhập thần, nhưng không thấy cô ấy nói đến chuyện Cao Thần ở phòng nữa, tâm trạng cũng lên xuống rõ rệt, mà mấy người các cô cũng chưa từng thấy Cao Thần và Bạch Vũ Hân đi riêng với nhau trong trường học.
Lúc ấy Cố Hàm Ninh thấy cũng đoán được chuyện, cũng không nhắc tới với Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn, nhưng hành vi của Bạch Vũ Hân sau này ngược lại khiến cô càng thêm khẳng định.
“Mạn Mạn, nhỏ giọng một chút, Vũ Hân đang ngủ.” Thôi Hà Miêu xoay người nhắc nhở Thịnh Mạn Mạn.
“A, hôm nay thế nào về sớm như vậy a?” Thịnh Mạn Mạn tò mò nhìn lên trên giường của Bạch Vũ Hân một chút.
“Đợi lát nữa đánh răng nhẹ một chút.” Thôi Hà Miêu đẩy Thịnh Mạn Mạn một cái, “Nhưng mà, ngủ sớm thế, cũng không biết có phải là không thoải mái hay không.”
Thôi Hà Miêu có chút lo lắng nhìn nhìn, thấy Bạch Vũ Hân dường như vẫn không nhúc nhích, xem ra thực sự là ngủ rất say, cũng không tiện quấy rầy.
Cố Hàm Ninh cũng nhíu mày lại, chun chun mũi, gắng sức ngửi ngửi. Trong phòng ngủ giống như có mùi gì, hơi quen thuộc lại có chút kỳ quái. . .
Cố Hàm Ninh nghi ngờ đi tới chỗ mình, bước chân lại đột nhiên dừng lại, sắc mặt căng thẳng, bước nhanh qua leo lên thang, trèo lên giường Bạch Vũ Hân, lật một góc chăn, dừng tay lại.
“Miêu Miêu, gọi 120! Không được, cậu gọi điện thoại cho Mạnh Khởi Đức, hỏi xem Cao Thần có ở phòng không, nếu có, bảo cậu ta lập tức tới ngay.” Cố Hàm Ninh nói xong, cũng không giải thích, nhanh chóng leo lên giường Bạch Vũ Hân, lật hẳn cái chăn bông dày ra, sắc mặt lập tức trắng bệch.
”Sao, chuyện gì xảy ra!” Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn đồng thời kinh hô, lập tức hoảng loạn, “Mình gọi xe cứu thương!”
“Trước đừng gọi!” Cố Hàm Ninh mấp máy môi, vừa lấy điện thoại ra, vừa xem xét cẩn thận, “Thừa Dư, hiện tại anh lập tức lái xe đến dưới tầng ký túc xá bọn em, phải nhanh! Em không sao, là Bạch Vũ Hân, phải lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện!”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn như phát khóc, chân tay luống cuống nhìn Bạch Vũ Hân trên giường.
“Miêu Miêu, gọi điện thoại! Mạn Mạn, cậu giúp Bạch Vũ Hân lấy một ít quần áo thường dùng!” Cố Hàm Ninh mặt thì bình tĩnh, nghiêm nghị nói, nhìn Bạch Vũ Hân, trong lòng cũng hơi hoảng loạn, nhưng lúc này nhất định phải có người trấn định lại.
Bạch Vũ Hân nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, giống như đang ngủ, nhưng Cố Hàm Ninh biết rõ, hẳn là mất máu quá nhiều, cô ấy tạm thời hôn mê. Giờ phút này trong không khí, rõ ràng tràn ngập một mùi máu tươi, đều phát ra từ trên giường Bạch Vũ Hân. Ga trải giường vốn có một màu lam, giờ này ướt đẫm máu tươi, hơn nữa, đang chậm rãi lan rộng, Cố Hàm Ninh nhìn kỹ, đều là từ người dưới Bạch Vũ Hân chảy ra.
Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn có lẽ không hiểu, nhưng trái tim Cố Hàm Ninh như bị siết chặt lại một cách tàn nhẫn, gần như nghẹt thở.
Trước đây, cô cũng mất đi một đứa con. Một đứa trẻ ở trong bụng cô, chưa thành hình người, mà trước khi xuất hiện tất cả các triệu trứng này, thậm chí cô không hề biết mình đang mang thai rồi. Lúc đó, vì còn trẻ không hiểu chuyện, đây đã từng là tiếc nuối sâu sắc nhất của cô, nhưng về sau, cô lại cảm may mắn, cho nên, bây giờ cô có thể hoàn toàn không vương vấn quá khứ.
Triệu Thừa Dư tới đây thật sự nhanh. Mạnh Khởi Đức gọi điện thoại tới nói không tìm được Cao Thần, lúc ấy Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu đang hợp sức giúp Bạch Vũ Hân đang hôn mê mặc quần áo tử tế, bên ngoài ban đêm, nhiệt độ rất thấp, lúc này mà còn cảm lạnh nữa, càng phiền phức hơn.
Triệu Thừa Dư ngừng xe, bước nhanh chạy lên phòng 617, giúp đỡ Cố Hàm Ninh cõng Bạch Vũ Hân xuống lầu, Mạnh Khởi Đức cũng đã tới, Cố Hàm Ninh liền để Thịnh Mạn Mạn ở lại, cô và Thôi Hà Miêu cùng đi.
Máu trên người Bạch Vũ Hân vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Cố Hàm Ninh nắm cái tay mảnh khảnh của Bạch Vũ Hân thật chặt, trong lòng như là bị một tảng đá to lấp kín, nặng trình trịch khiến lòng cô đã đau lại nặng nề, gần như không thở nổi.