Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Phệ tâm ( hạ).
Màn đêm dày đặc, trong đình viện sương mù lượn lờ.
Trên hành lang uốn khúc treo đầy đèn lồng vẽ hoa, sáng rọi bên trong đình viện. Trong đình một nam một nữ ngồi đối diện nhau.
Nữ tử khuôn mặt xinh đẹp kiều mị, chính là Cổ Tâm Lan - nữ nhi Cổ Quý, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện hai mắt nàng vô thần, như một người mộng du không có tiêu cự. Nam tử ngồi đối diện Cổ Tâm Lan thân hình cao to, mày kiếm mắt sáng, đúng là hình tượng nam tử anh tuấn mà các thiếu nữ ái mộ. Lúc này, nam tử cầm lấy tay của Tâm Lan, nghiêng thân đến gần, ôn nhu nói: "Lan nhi, ngươi thích ta chứ?"
"Thích." Tâm Lan hai mắt vô thần, trên mặt lại mang theo nụ cười e lệ, dáng vẻ có mấy phần quỷ dị, "Lan nhi, trong lòng chỉ có Vĩnh Lang."
Câu trả lời trong dự liệu, nam tử nhếch khóe miệng, vốn ôn nhu ẩn tình trong mắt lóe ra tia độc ác, giơ tay lên, đầu ngón tay tỏa ra hắc khí chậm rãi đưa về phía mi tâm Cổ Tâm Lan, trầm thấp cười nói: "Vậy thì vì ta mà chết đi."
"Haha, nếu vì ngươi mà chết vậy quá uổng phí rồi." Ngay lúc đầu ngón tay nam tử muốn chạm đến mi tâm đối phương, Cổ Tâm Lan vẻ mặt đột nhiên biến đổi, hai mắt khôi phục thần thái, cười duyên nói. Nam tử bất ngờ, nụ cười cứng lại. Mà khuôn mặt người đối diện bắt đầu vặn vẹo biến hình, trong nháy mắt biến thành một dáng dấp khác.
Tư Đồ Ngu mặt'ngượng ngùng' cười nói với nam tử đối diện: "Haha, đáng ghét, còn muốn người ta làm vật hy sinh." Nói xong đột nhiên rút tay ra, bốn ngón ngưng lực đánh về phía nam tử. Không ngờ tới Tư Đồ Ngu đột nhiên ra tay, nam tử bị trúng của nàng một chưởng, như diều đứt dây bay ra ngoài đình, bụi bặm bay lên.
Phụt một tiếng phun ra một ngụm máu, nam tử nằm trên đất còn chưa kịp lấy hơi, chỉ thấy Tư Đồ Ngu lắc mình đến trước mặt hắn, liền vội vươn mình qua một bên, miễn cưỡng tránh thoát được chưởng thứ hai của Tư Đồ Ngu, bị chưởng phong ác liệt đánh tới, ngã trên núi giả.
"Nữ nhân chết tiệt, vì sao cản trở chuyện tốt của ta!"
Tư Đồ Ngu nhẹ nhàng nhảy lên, rơi xuống một nơi khác trên núi giả, trường váy lụa mỏng không gió tự bay. "Chỉ là tiểu yêu không an phận thủ thân, khắp nơi làm việc ác, còn chuyên chọn thiếu nữ trẻ tuổi, không thể tha thứ!" Quan trọng nhất là, còn khiến bổn tiên bị tiểu Túc Túc trách cứ!
"Hừ, ngươi quản thật rộng, nếu không phải có thương trong người, hôm nay há để ngươi ở đây lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!" Nam tử che bụng, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Tư Đồ Ngu, ngữ khí ngông cuồng.
"Có thương trong người? Hừ, ta đoán quả nhiên không sai. Ngươi là bị yêu thuật phản phệ đi! Như vậy rất tốt, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì sao, bổn tiên có thể tốn ít khí lực nhất thay trời hành đạo, ngươi không phải người tốt, bổn tiên cũng không phải quân tử!" Tư Đồ Ngu tà mị cười, giơ tay tụ khí thành kiếm, "Nay bổn tiên sẽ đưa ngươi đi âm phủ một lần!" Trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh, nhún mũi chân mang theo kiếm khí bổ về phía nam tử. Bụi bặm bay lên, vải vóc trước ngực nam tử bị kình phong xé toạt, lộ ra đồ án xanh trắng.
Thanh Lang Đằng Vân!
Tư Đồ Ngu bỗng nhiên dừng lại, đồ án này nàng nhận ra, là người của mạch Hiên Viên trong hoàng thất Lang tộc!
Thấy Tư Đồ Ngu ngây người, nam tử nhân cơ hội ném ra một ống trúc, trong nháy mắt xung quanh tràn đầy khói đặc. Khói đặc khắp nơi mang theo từng trận máu tanh, Tư Đồ Ngu che mũi miệng, lần đầu tiên trong đời ngửi thấy thứ mùi khiến buồn nôn như vậy, ngưng thần niệm Thanh phong quyết đánh về phía không trung, sương mù trong khoảnh khắc tản đi, nam tử kia liền không thấy tăm hơi. "Đáng ghét!" Tư Đồ Ngu thầm trách mình bất cẩn, liếc nhìn bốn phía, khẽ cắn răng lắc mình ra khỏi mộng cảnh.
Cửa gian phòng đóng chặt, trong phòng đốt Dẫn thần hương, Mộ Dung Ly Túc ngồi trước giường, thi pháp bảo vệ tâm mạch Cổ Tâm Lan.
Thân thể Cổ Tâm Lan vô cùng hư nhược, nếu không thi pháp bảo vệ, Tư Đồ Ngu ở trong mộng cùng người khác động thủ sẽ làm tâm mạch nàng tổn hại, nhẹ thì si ngốc, nặng thì chết.
Thấy Tư Đồ Ngu ra khỏi mộng cảnh, Mộ Dung Ly Túc thu hồi pháp lực, phất tay tắt Dẫn thần hương.
"Ách, yêu quái quá giảo hoạt, để hắn chạy trốn rồi." Tư Đồ Ngu như hài tử phạm sai lầm, đáng thương nói.
"Là Lang yêu." Mộ Dung Ly Túc xuống giường, âm thanh lành lạnh, không rõ hỉ giận. "Hắn bị thương không thể trốn xa, chúng ta đuổi theo."
━━━━━━
Bóng đêm thê lương, gió nhẹ chậm rãi. Dưới ánh trăng bụi cây chênh lệch không đồng đều, lờ mờ, nhìn xa như thú hoang giương nanh múa vuốt, dữ tợn ngủ đông ở hai bên đường.
Tư Đồ Ngu cùng Mộ Dung Ly Túc đứng ở một ngã ba, các nàng đánh giá thấp tốc độ chạy trốn của con Lang yêu kia, càng ghê tỏm chính là hắn còn biết che giấu hơi thở, thâm sơn rừng rậm âm khí rất nặng, hai người đuổi đến đây thì gần như không cảm ứng được tung tích. Tư Đồ Ngu khó xử quẹt quẹt mũi, đột nhiên như nghĩ được ý hay lông mày nhướn lên, đưa tay ngưng tụ một tia khí tức cuối cùng của Lang yêu còn lưu lại trong không khí, sau đó gọi - Tiểu Tam của nàng ra.
Trong hư không bộp một tiếng, Đại Cẩu xuất hiện oán niệm dùng móng vuốt vỗ vỗ tro bụi trên bộ lông hoàng kim của mình. Tư Đồ Ngu tiến tới, đem bàn tay đặt dưới mũi Đại Cẩu, vẻ mặt lấy lòng, "Này, Tam nhi a, ngươi nhanh ngửi ngửi xem mùi này ở trên đường nào a."
Đại Cẩu thấy Tư Đồ Ngu đưa tay tới liền mặt ghét bỏ quay đầu đi, Mộ Dung Ly Túc thấy động tác của Tư Đồ Ngu nhíu mày, hỏi: "Ngươi đang làm cái gì đấy?" Tư Đồ Ngu quay đầu lại, đương nhiên nói: "Tiểu Tam có mũi Linh khuyển vô cùng nhạy bén, ôi chao, công việc này đương nhiên để nàng làm rồi, chẳng lẽ để bổn tiên - mỹ nhân như hoa như ngọc quỳ trên đất ngửi ngửi sao?"
Mộ Dung Ly Túc khóe mắt co quắp khó nhận ra. Đại cẩu Hoàng Kim thì đường hoàng liếc Tư Đồ Ngu một cái. Đại Cẩu di chuyển thân thể đi đến trước ngã ba, phút chốc mở con mắt thứ ba trên trán, ánh sáng màu vàng óng ánh đảo qua mỗi con đường, qua lại mấy lần rồi khép lại. Đại Cẩu quay đầu nhìn hai người một cái, sau đó hướng một đường trong đó lắc lắc đầu.
Tư Đồ Ngu ở phía sau cả kinh không khép miệng được. Trong đầu không ngừng vang một câu nói: Ai nha, bổn tiên nhặt được bảo, nhặt được bảo.