Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Nữ tế ( con rể) của Cổ lão gia.
Lúc hai người trở lại gian phòng Cổ Tâm Lan đã là rạng sáng. Sắc trời mờ sáng.
Tư Đồ Ngu liếc nhìn Mộ Dung Ly Túc sắc mặt như thường bên cạnh, muốn nói lại thôi.
"Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì nhưng chuyện của ta ngươi không cần biết quá nhiều. Trước mắt vẫn nên chữa khỏi cho Cổ Tâm Lan đi." Mộ Dung Ly Túc nhìn ra tâm tư Tư Đồ Ngu, không chờ nàng mở miệng đã chặn đứng câu chuyện. Sau đó lấy ra một viên thuốc, đưa cho Tư Đồ Ngu: "Cái này, cho nàng ăn đi."
"Nha..." Tư Đồ Ngu thấy nàng không muốn nhiều lời, có chút mất mác, có điều trong âm thanh lành lạnh vẫn nghe được chút mệt mỏi, mất mác trong lòng lại biến thành đau lòng. Ôi, được rồi, ngày sau còn dài. Tư Đồ Ngu nhận lấy viên thuốc bước nhanh đến giường, nhẹ nhàng nắm lấy cằm Cổ Tâm Lan cho nàng nuốt vào. Nhẹ nhàng đặt giữa chân mày Cổ Tâm Lan, một luồng linh khí chậm rãi từ mi tâm rót vào trong cơ thể Cổ Tâm Lan. Liền có từng luồng hắc khí không ngừng toát ra khỏi đỉnh đầu Cổ Tâm Lan, trong nháy mắt sắc mặt nàng liền khôi phục hồng nhuận, không tiều tụy vàng như nến giống trước đó. Sau khi làm xong, Tư Đồ Ngu thở phào nhẹ nhõm, đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa trông ngóng, Cổ Quý thấy Tư Đồ Ngu mở cửa, lập tức chạy đến hỏi: "Tư Đồ công tử, bệnh của tiểu nữ thế nào rồi?" Cổ Quý đứng canh giữ bên ngoài một đêm không dám chợp mắt, lúc này dưới hai mắt đã hiện viền đen, dáng vẻ so với Cổ Tâm Lan trước đó còn muốn tiều tụy hơn.
"Cổ lão gia yên tâm, tiểu thư đã không còn đáng ngại, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian." Tư Đồ Ngu có chút cảm động, cũng có chút vui mừng. Xem ra vị phụ thân này rất yêu thương nữ nhi, thật may, cuối cùng cũng cứu được một người, không để Cổ Tâm Lan bị Hiên Viên Đồ hại chết. Mỉm cười nghiêng người, Tư Đồ Ngu ý bảo Cổ Quý vào nhà. Cổ Quý vội vã vào, đi đến bên giường nữ nhi, giúp nàng lau mồ hôi trên trán, thấy biến hóa trên mặt nàng, trong lòng Cổ Quý mừng rỡ, "Ai nha, thật tốt hơn rồi! Hai vị ân nhân a, xin nhận lão phu một lạy!" Sầu khổ mấy ngày nay tích tụ trong lòng đều tiêu tán không còn, Cổ Quý kích động vén vạt áo hướng Tư Đồ Ngu quỳ xuống.
"Ôi! Không cần, không cần!" Tư Đồ Ngu đỡ Cổ Quý đang muốn quỳ xuống, "Lương y như từ mẫu, cứu người vốn là phận sự của ta. Chỗ này có một túi thuốc, đem treo ở trước giường nửa tháng, tiểu thư sẽ hoàn toàn khỏi bệnh." Tư Đồ Ngu móc ra một cái túi tiền màu tím nhạt đưa cho Cổ Quý. Cổ Quý hai tay nhận lấy, trong lòng hết sức vui mừng, ánh mắt nhìn Tư Đồ Nu cũng nghiễm nhiên như nhìn nữ tế, ai nha, thật sự càng nhìn càng hài lòng đấy.
"Ân nhân trước hãy ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngày mai ta lại làm lễ đáp tạ."
Tư Đồ Ngu hiển nhiên không biết vì sao ánh mắt Cổ Quý nhìn mình lại cực nóng như vậy, chỉ là bị hắn nhìn đến sợ hãi, liền vội vàng nói: "Hảo ý của Cổ lão gia tại hạ xin nhận, chỉ là tại hạ còn có việc gấp phải đi."
"Mệt mỏi một đêm, trước hãy ở lại mấy ngày cũng không muộn mà, hơn nữa ta còn muốn thương lượng với ngươi hôn sự của tiểu nữ nữa." Cổ Quý thấy Tư Đồ Ngu muốn đi, vội vàng giữ lại.
Hôn sự?! Tư Đồ Ngu kinh ngạc, nhớ lại trên bố cáo kia có viết một câu: 'Chỉ cần có người trị được bệnh chứng của nữ nhi hắn, liền đem nữ nhi gả cho người đó.' Ai nha, cái này, làm sao mới ổn đây! Tư Đồ Ngu dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Mộ Dung Ly Túc. Mộ Dung Ly Túc đứng bên cạnh, một mực trầm mặc, liếc nàng một cái, sau đó tự nhiên cười nói, từng bước đi lên trước ôn nhu nói với Cổ Quý: "Cổ tiểu thư dung mạo xuất chúng, đúng là quân tử hảo cầu, đáng tiếc phu quân hắn không có cái phúc khí này. Năm đó phu quân cưới ta đã từng thề với trời, cả đời này chỉ cưới một mình ta, nếu vi phạm, vậy thì... cả đời bất lực."
Cái gì?! Cằm Tư Đồ Ngu cũng sắp rơi xuống đất rồi, mở to hai mắt nhìn Mộ Dung Ly Túc, người kia đang nhu tình như nước nhìn nàng, hết sức không hợp với lời lẽ đoan chính lạnh lùng nói: "Thế nào, ngươi muốn cưới Cổ Tâm Lan sao?" Vì vậy Tư Đồ Ngu lập tức thâm tình chân thành nắm lấy tay Mộ Dung Ly Túc, "Phu nhân, cả đời này của ta chỉ có mình ngươi, quyết chí thề không thay đổi, thiên địa làm chứng!"
"A, ân công, ngươi thật sự..." Cổ Quý mở to hai mắt, nửa ngày không nói ra lời, ngón tay hướng về phía Tư Đồ Ngu run nhè nhẹ, sau đó buông tay xuống, thở dài một tiếng, dường như già đi rất nhiều! "Ai, nếu ân công đã phát lời thề độc như vậy, ta đây cũng không làm khó ngươi." Nhìn hai người như vậy 'ân ái', Cổ Quý tự biết hôn sự này không thành. Nhưng đôi bích nhân trước mắt đúng là trời đất tác thành a, nếu như cứng rắn gả nữ nhi, chỉ sợ uổng phí hủy đi nhân duyên rồi. Ai, đáng tiếc, đáng tiếc a.
Một đường thở dài đem hai người tiễn tới cửa, Cổ Quý đem một hộp mười đỉnh vàng đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tư Đồ Ngu, "Lão phu luôn có ân tất báo, những thứ này ân công hãy nhận lấy a! Đừng để lão phu lưu lại tiếc nuối." Ai, tiếc nuối a, tiếc nuối a, nữ tế tốt đẹp biết bao a!!!
"Đã như vậy, tại hạ xin tạ ơn Cổ lão gia." Tư Đồ Ngu tiếp nhận cái hộp nặng trịch, bỗng nhiên cười giả dối, nói với Cổ Quý: "Tại hạ tuy không có duyên cùng Cổ tiểu thư, nhưng quý phủ của Cổ lão gia thật nên làm hỉ sự. Ngàn vàng khó mua được tình lang, huống chi lại là lưỡng tình tương duyệt, không phải sao?" Theo ánh mắt Tư Đồ Ngu, Cổ Quý nhìn thấy ngoài cửa, biểu ca Tâm Lan, Hứa Thiệu Đức bình tĩnh đứng. Ai, cũng được, cũng được.
Tư Đồ Ngu đi đến trước mặt Hứa Thiệu Đức, hướng về phía khuôn mặt tuấn tú của hắn quan sát hồi lâu, nghiêm mặt nói: "Hứa huynh, bệnh của Cổ Tâm Lan tiểu thư, tại hạ đã chữa tốt. Nhưng hạnh phúc sau này của nàng liền giao cho ngươi gánh vác, đừng cô phụ."
Hứa Thiệu Đức giật mình, lộ ra thần sắc kiên định, cảm kích hướng Tư Đồ Ngu gật đầu, bước nhanh đi về phía Cổ Quý. Ở phía sau hắn, ngón tay ngọc của Tư Đồ Ngu khẽ lướt, trong hư không một vệt ánh sáng hiện lên.
Nhìn tơ hồng trên mắt cá chân Hứa Thiệu Đức, Tư Đồ Ngu chậm rãi nhếch miệng.
"Đi thôi." Đứng bên cạnh Tư Đồ Ngu, Mộ Dung Ly Túc cũng mang theo ý cười. Nhàn nhạt nắng sớm ánh ở trên người, ôn nhu dị thường. Tư Đồ Ngu bỗng nhiên rất muốn nắm tay nàng, vì vậy lặng lẽ đem móng vuốt vươn ra, bị Mộ Dung Ly Túc ung dung tránh thoát, người kia một lần nữa 'rất không cẩn thận' đạp Tư Đồ Ngu một cước, sau đó vân đạm phong khinh đi xa.
Tư Đồ Ngu ngây người tại chỗ, sau đó lệ rơi đầy mặt.
━━━━━━
Trường ngoại ( ngoài sân khấu):
Cổ Tâm Lan: (ノ '・∀・)ノ゙Vì sao vai diễn của ta ít như vậy?
Tiểu Bạc: (∩'∀')∩ Nhiều rồi, biểu ca của ngươi một câu thoại cũng không có.
Cổ Tâm Lan: Σ(ノ°▽°)ノĐó là do hắn bị đau họng!
Tiểu Bạc: ヾ( ๑'д'๑)ツ Ai nha, về sau không phải còn rất nhiều nhân vật tốt cần ngươi diễn sao?!
Cổ Tâm Lan: (;¬д¬) Ví dụ?
Tiểu Bạc: (ノ ̄ω ̄)ノÁch... Ví dụ như hậu kết cục, Tiểu Tam biến thành hình người.
。゜(`Д')゜。 @@%...