Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Mạc Dao.
Sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên cũng xuyên thấu tầng mây, rơi thành một mảnh sáng loang lổ trước sơn động.
Người mặc trường bào màu xanh nhạt đi ra sơn động, hơi hơi nheo mắt, tựa hồ có chút không thích ứng với ánh sáng này. Hơi lạnh của sương sớm mang theo mùi thơm hoa cỏ, người mặc trường bào tuấn tú hít sâu một hơi, liền cảm thấy vui vẻ thoải mái. Sau khi thích ứng với ánh sáng, mặt mày trở nên khoan khoái hơn, xoay người, nhìn thấy cách đó không xa, nữ tử Bạch y trắng hơn tuyết, xinh đẹp đứng ở trong đám sương.
Sáng sớm Mộ Dung Ly Túc đã đến nơi này, nhưng không có vào động. Nàng đứng dưới tàng cây, chờ người kia đi ra, trong chờ đợi cất giấu tâm tình bất an. Nhìn thấy người đi ra từ trong động, đôi mắt Bạch y mỹ nhân sáng ngời, trong lòng mừng rỡ chờ mong càng mãnh liệt, di chuyển bước chân, ở trong đám sương chậm rãi đến gần người đang nhìn mình, nhưng sau vài bước lại ngừng lại, biến sắc.
Không đúng. Khí tức không đúng, ánh mắt cũng thay đổi, hoàn toàn khác lúc trước!
Bạch y mỹ nhân kinh ngạc nhíu mày, mà người đầu kia lại thản nhiên đi đến. Trên gương mặt quen thuộc nở rộ ý cười ôn hòa lạ lẫm, thân thiết như dáng cười của trưởng bối - nàng chưa từng nhìn thấy qua trên mặt Tư Đồ Ngu. Nhưng mà, không để nàng suy nghĩ nhiều, bên kia truyền đến tiếng gọi ôn hòa: "Túc nhi."
Túc nhi? Nàng... gọi ta là Túc nhi! Nàng... là Tư Đồ Ngu sao?
Mộ Dung Ly Túc ngẩn ngơ, ánh mắt chậm rãi biến hóa, tựa hồ nghĩ đến điều gì, trong con ngươi lộ ra sợ hãi, mất tự nhiên mở miệng: "Tư Đồ Ngu, ngươi làm sao vậy? Vì sao đột nhiên gọi ta như thế?", "Ta không phải luôn thế sao?" Khóe miệng người đối diện hơi cong. Người nghe câu này như bị điện giật, một tia hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan. Nàng muốn người trước mắt trở về bộ dáng tươi cười xấu xa, nói với nàng một câu: "Vừa rồi là ta nói đùa a." Nhưng, Mộ Dung Ly Túc hiểu, người trước mắt không phải Tư Đồ Ngu.
"Ngươi... là Mạc Dao phải không?" Chua chát mở miệng, trong lòng lo lắng. Mộ Dung Ly Túc đoán có lẽ trong hai ngày này Tư Đồ Ngu đã làm pháp thuật gì đó khiến Mạc Dao sống lại. Người trước mắt tỏa ra khí tức sao nàng lại không phân biệt được, dù hắn thoát thai hoán cốt, so với ngàn năm trước, trong cơ thể lộ ra lực lượng hùng hậu kinh người, tiên khí bức người, nhưng vẫn như cũ ôn nhu như ngọc a.... Nhưng, từ biệt ngàn năm, lúc này gặp lại hắn, ngoại trừ bối rối chua xót, lại không có mừng rỡ.
"Tư Đồ Ngu nàng dùng Ly Hồn thuật, trọng tố ( cải tạo) hồn phách của ta." Mạc Dao lên tiếng giải thích, nhìn nàng có gắng che giấu biểu tình bối rối, ngữ khí phát ra như có thâm ý khác: "Nàng bảo ta - chiếu cố ngươi thật tốt.", "Nàng, nàng... vậy mà..." Mộ Dung Ly Túc nắm chặt lòng bàn tay, cắn môi dưới, trong lòng thất kinh ( hoang mang, sợ hãi) dần hóa thành phẫn oán, hốc mắt nóng lên, một lúc lâu sau nàng mới hỏi: "Nàng đâu rồi, nàng đi nơi nào?"
Mạc Dao chần chừ một lúc, tuấn mi chau nhẹ. Mộ Dung Ly Túc thấy hắn do dự, lo lắng trong lòng tăng dần, chăm chú nhìn khuôn mặt vốn thuộc về Tư Đồ Ngu kia. Rồi lại nghe hắn nói: "Một thể không thể chứa hai hồn, ngươi cũng hiểu rõ mà." Ánh mắt Mạc Dao chớp động, trong giọng nói mang theo tiếc nuối.
"Một thể không thể chứa hai hồn..."
Mộ Dung Ly Túc thì thào lặp lại lời hắn nói. Mặt xám như tro. Đáy lòng tựa như có thứ gì đó nổ tung, đứt gãy. Toàn thân như bị mũi tên nhọn đính lại, con ngươi đen chậm rãi co rút lại, mờ mịt mất đi tiêu cự. Mạc Dao vừa nói, ý kia là chỉ Tư Đồ Ngu đã không còn sao...
"Làm sao thế được?! Dù nàng trùng sinh cho ngươi, cũng có thể vì ngươi tái tạo một thân thể a, nói cái gì hai hồn không thể chung một thể, nàng đến cùng làm sao vậy?" Bạch y mỹ nhân đột nhiên tiến lên một bước nắm chặt vạt áo người trước mặt, hốc mắt đỏ lên, hoàn toàn mất tỉnh táo, "Mạc Dao ngươi nói đi a, Tư Đồ Ngu nàng đi đâu rồi?"
Mạc Dao đè lại đầu vai người người đang mất khống chế khiến nàng bình ổn tâm tình, đôi mắt ôn nhuận bình tĩnh nhìn nàng, lạnh nhạt mở miệng: "Ngươi vẫn chưa rõ sao, Tư Đồ Ngu muốn có ngươi trọn vẹn, nhưng, để nàng trơ mắt nhìn ngươi và ta cùng một chỗ, nàng làm không được."
"Trơ mắt nhìn ta và ngươi cùng một chỗ?" Mộ Dung Ly Túc ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, hơi nước trong con ngươi che kín thần sắc phức tạp. Mạc Dao mỉm cười nắm tay nàng, ở trong ánh sáng nhạt đẹp như Thần Tiên, lời nói ôn nhu nhẹ nhàng mê hoặc lòng người: "Túc nhi, từ nay về sau, cùng ta chung một chỗ đi, đây không phải là nguyện vọng từ nhỏ của ngươi sao?"
Sợi tóc bay bay, ống tay áo phất phơ. Bạch y mỹ nhân dùng sức rút tay bị nắm, xoay người, nắm chặt vạt áo trước ngực, lo sợ không yên không biết phải làm sao. Đưa lưng về phía nàng, người ôn nhuận như ngọc thoải mái cười, lắc đầu, chậm rãi lên tiếng: "Túc nhi, nếu bây giờ ta nói, ta yêu thích người khác, chúng ta rất yêu nhau, ngươi nguyện ý buông tay chúc phúc cho chúng ta không? Nhưng nếu đổi lại là Tư Đồ Ngu, nàng cùng một chỗ với người khác, ngươi sẽ như thế nào?"
Mạc Dao đi đến trước mặt Mộ Dung Ly Túc, tươi cười như ánh mặt trời ấm áp: "Đáp án, trong lòng ngươi."
"Mạc Dao..." Tại sao phải nói những lời này?
"Trước kia ngươi gọi ta là Dao ca ca đấy." Mạc Dao đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, ngữ khí giảo hoạt, bộ dáng như vậy, ngược lại có vài phần giống Tư Đồ Ngu. Mộ Dung Ly Túc giật mình, bỗng hiểu được, vừa rồi là hắn thăm dò mình. Nhìn hắn tươi cười ấm áp, giờ khắc này, nàng rốt cuộc xác định, bản thân đã buông hắn xuống.
"Đúng vậy a, xác thật là ca ca..." Bạch y mỹ nhân trầm thấp thở dài, đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm giác có một cỗ ma khí cường đại tập kích đến, mây đen che khuất bầu trời. Thần sắc hai người liền biến đổi.
Khói mù giăng đầy khắp bầu trời, tựa như cơn dông, sắc trời âm trầm đáng sợ. Trước mặt xoát lên một trận cuồng phong, bên trong tràn ngập hắc khí, xuất hiện một bóng đen thân hình cao lớn. Bóng đen chậm rãi đi đến, hướng bọn họ trầm thấp cười cười, thần tình trào phúng: "Ai nha, đây không phải là Ly Túc Tiên tử cùng Tiên Quân sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết nhân gian đang xảy ra chuyện gì sao? Vẫn có tâm tư ở chỗ này chàng chàng thiếp thiếp nữa." Hiên Viên Đồ ôm cánh tay, dù bận vẫn ung dung thưởng thức biểu lộ biến hóa của hai người. Mộ Dung Ly Túc nhìn nam nhân tóc đỏ thân hình cao lớn, ánh mắt rét lạnh. Trên người hắn yêu khí đậm đặc, sừng dài trên trán, không ngờ là nhập ma đạo!
"Hiên Viên Đồ, ngươi lại dùng Giác ma trận?" Người mặc trường bào xanh nhạt nặng nề quan sát hơi mù trên đỉnh đầu, ánh mắt lướt qua, nhìn về phía nam nhân tóc đỏ như lửa, trong lòng đắng chát. Không nghĩ đến ngàn năm sau sẽ ở dưới tình huống này gặp lại hắn, bộ dáng của hắn đã thay đổi hoàn toàn. Chuyện năm đó, cuối cùng, là sai sao?
Ánh mắt Mạc Dao bỗng khiến Hiên Viên Đồ cảm thấy quen thuộc, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác quái dị. Hắn kinh ngạc thu hồi vẻ trêu tức trên mặt, ánh mắt như chim ưng nhìn thẳng người trước mắt, phát hiện người này cùng lúc trước không phải rất giống. Mạc Dao không né tránh chút nào, bình tĩnh đối mặt, ánh mắt trong veo sáng ngời tràn ngập thất vọng, trầm giọng nói: "Không nghĩ đến, qua một ngàn năm ngươi lại trở nên tà ác kinh khủng như vậy.", "Ngươi có ý gì?" Hiên Viên Đồ nghe hắn nói vậy trong lòng xiết chặt.
"Xem ra năm đó ta sai rồi. Sớm biết như thế lúc đầu ta không nên cứu ngươi." Mạc Dao cười khổ, thần sắc Hiên Viên Đồ đông lại, bỗng tức giận, quát hắn: "Tư Đồ Ngu, ngươi đủ rồi! Ngươi nói gì ta không hiểu!"
"Ta không phải Tư Đồ Ngu." Ngữ khí bình tĩnh, âm sắc ôn nhuận, mỗi câu mỗi chữ gõ vào trong tai Hiên Viên Đồ: "Ta là Mạc Dao." Nam nhân tóc đỏ chậm rãi mở to hai mắt, ánh mắt âm trầm nhìn vào đáy mắt Mạc Dao, như phân biệt lời hắn là thật hay giả, rồi sau đó thần sắc trở nên vặn vẹo, nổi giận vung cánh tay dài lên, sau lưng vang lên tiếng phá hủy chấn động, mấy cây đại thụ theo sau đó ngã xuống, đất cát bay lên. Trong mắt Hiên Viên đồ tràn đầy tơ máu, cười như điên: "Hừ ha ha ha, thật buồn cười, Mạc Dao cái gì? Ngươi đang sử dụng quỷ kế gì chứ? Xem ta dễ lừa gạt như vậy sao?!"
Mộ Dung Ly Túc nhìn nam nhân như phát cuồng này, trong lòng trăm vị hỗn hợp, nàng hối hận năm đó xúc động, khiến cho nhiều người chết oan như vậy. Nếu như không phải vì nàng, nam nhân này hôm nay sẽ không rơi vào kết cục này đi. Bạch y mỹ nhân rũ mắt xuống, "Năm đó hồn phách Mạc Dao không có tan mất." Nàng nắm chặt tay, chậm rãi lên tiếng: "Phu nhân Chấn Nam Thần Quân ngươi còn nhớ không, hồn phách Mạc Dao tiến nhập vào bào thai của nàng - cũng chính là lung đài của Tư Đồ Ngu, hôm nay, Tư Đồ Ngu dùng Ly Hồn thuật trọng tố lại hồn phách Mạc Dao..."
"Vớ vẩn!" Hiên Viên Đồ rống giận cắt ngang lời nàng nói, tóc dài màu đỏ trong cuồng phong bay lên như hỏa diễm thiêu đốt, Mạc Dao nhìn thấy trong vạt áo hắn tung bay lộ ra một đoạn dây thừng, thần sắc khẽ biến, nhẹ giọng mở miệng: "Ta đưa cho ngươi tảng đá kia, ngươi vẫn đeo?"
Lời nói nhu hòa lại khiến cho người đang trong cơn giận thoáng cái dừng lại. Tảng đá đeo trên người kia, là ngàn năm trước Mạc Dao tự tay đánh bóng, khoan lỗ, chế thành trang sức. Là vật duy nhất Mạc Dao đưa cho hắn. Hắn vẫn nhớ lúc đó mình ôm tảng đá kia cao hứng cả đêm không ngủ được.
"Ngươi... thật sự là Mạc Dao." Hiên Viên Đồ gắt gao nhìn người trước mắt, thì thào. Đáy mắt lộ ra hận ý nồng đậm, nhưng lại buồn bã: "A, ha ha. Vì sao ngươi còn sống? Ngươi hại ta thật khổ."
"Hiên Viên Đồ, oan oan tương báo đến khi nào, buông tay đi."
"Vì vậy bây giờ ngươi xuất hiện, là thay trời hành đạo, muốn trừ ma quỷ ta đây sao?" Nam nhân tóc đỏ hai mắt đỏ như máu, cười lạnh: "Cho dù là vậy đến cũng tốt lắm!" Nói xong phi thân đến, kình phong màu đen khiến cát đá bay đầy trời, thiên địa âm u như ban đêm. Sắc mặt Mạc Dao trầm xuống, tức thì tiến lên. Mộ Dung Ly Túc cũng đưa tay xuất Thí Việt kiếm, nhưng lúc này bay đến một thân ảnh ngăn cản nàng. Nàng nhận ra Hắc y nam tử thân hình to lớn trước mắt, là thủ hạ của Hiên Viên Đồ. Trước mắt, nam tử không nói hai lời liền vung đao chém về phía nàng, không cho nàng tiếp cận bọn Hiên Viên Đồ. Mộ Dung Ly Túc cầm kiếm bổ đến, con ngươi đen hiện ra hàn quang, nghiêm túc ứng đối hắn. Bốn người hai hai giao đấu. Trong lúc đánh nhau, Mạc Dao vươn tay tạo ra kết giới dày đặc đem mình cùng Hiên Viên Đồ phong tỏa bên trong.
Bên trong hắc vụ một đỏ một trắng hào quang hiện lên, Mạc Dao chém ra đao gió ngăn thế công của Hiên Viên Đồ. Thần sác Hiên Viên Đồ dần trở nên ngoan lệ, lộ ra biểu tình khát mau, tươi cười vặn vẹo: "Không nghĩ đến, tu vi của ngươi lại tăng lên."
Trong cuồng phong, người mặt trường bào xanh nhạt đứng chắp tay, toàn thân phủ một tầng bạch quang, nói: "Ta vốn có nền tảng Tiên cơ, lại bởi vì Tư Đồ Ngu dùng Ly Hồn thuật, dưới cơ duyên, có thể thoát thai hoán cốt." Mạc Dao nặng nề thở dài, ánh mắt thâm sâu, hút lấy hồn người: "Đồ, đừng tiếp tục sai nữa." Thanh âm ôn hòa, giống như những ngày bọn hắn mới quen, ngữ khí dặn dò giúp hắn băng bó miệng vết thương. Hiên Viên Đồ bị một câu nói kia lay động sợi dây ẩn dấu nơi đáy lòng.
"Ta đúng hay sai thì liên quan gì đến ngươi? Đừng ở trước mặt ta nói lời nhân nghĩa đạo đức!"
"Hiên Viên Đồ, nếu ta nói, ban đầu người ta yêu là ngươi?!"
━━━━━━
Mộ Dung Ly Túc: [ lộ ra sát khí (‡ಠ Д ಠ) ] Không cho phép dùng mặt Tư Đồ Ngu cười với nam nhân kia! Không cho phép dùng ánh mắt Tư Đồ Ngu hàm chứa tình cảm với nam nhân kia! Càng không cho phép dùng miệng Tư Đồ Ngu nói lời yêu thương với nam nhân kia!!!
Mộ Dung Tương: ( ¯―¯٥) Tỷ, ngươi đang dùng biện pháp liệt kê tăng tiến sao?!
Thanh Trạc: ( ҂⌣̀_⌣́) Đây không phải trọng điểm...
Mạc Dao: ( '° ω °') Túc, Túc nhi, ngươi bình tĩnh một chút a...
Tư Đồ Ngu: [ mặt âm u 彡( -_- ;)彡] Nói ra thì, ta đã chết sao?