CHƯƠNG 1081 Mà lúc này hai người đang bị nhìn chằm chằm kia lại đồng thời kinh ngạc, ngồi thẳng người lại. Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: “Có vấn đề!” Cố Vũ Tùng quắc mắt lườm: “Hai người cũng cảm thấy có vấn đề à?” Bà cha nó chứ, vấn đề lớn nhất chính là hai người đó! Tưởng Tử Hàn nhíu chặt mày. Anh còn quá nhiều nghi vấn chưa nghĩ thông suốt, ngước mắt nhìn về phía Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức, giải thích sơ lược: “Hôm nay chúng tôi đến đây, rất có thể đã rơi vào cái bẫy mà người khác đã sắp đặt từ trước.” Cố Vũ Tùng thu hồi sự mất tập trung, nghiêm túc hỏi: “Không phải trước khi tới đây, chúng ta đã từng nghĩ tới khả năng này rồi sao?” Nhưng Tưởng Tử Hàn lại lắc đầu: “Khác với những gì chúng ta dự đoán.” Anh nhíu chặt mày, nét mặt trở nên nghiêm nghị: “Lúc đó chúng ta nghĩ rằng trong này có lẽ sẽ có âm mưu gì đó, thậm chí còn không thể bị chúng ta phát hiện, nhưng bây giờ…” Trong lòng anh có cảm giác bất an vô cùng, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra. Tưởng Tử Hàn còn chưa nói xong, tài xế lái xe phía trước đột nhiên kinh hãi hét lên: “Cẩn thận!” Mặt đường phía trước được đèn xe chiếu sáng đột nhiên đổ sập xuống. Tốc độ xe quá nhanh, tài xế đạp phanh gấp! Lớp xe ma sát với mặt đường tạo ra tiếng vang chói tai giữa trời đêm! Bánh xe ngừng chuyển động, nhưng xe lại lao thẳng xuống hố. Bốn người ngồi ở phía sau bị văng mạnh về phía trước theo quán tính, còn chưa kịp ổn định thân thể thì xe lại xoay một trăm tám mươi độ. “Đậu!” Trong lúc hoảng loạn, Cố Vũ Tùng chỉ kịp mắng một tiếng, cả người đụng trái ngã phải theo chiếc xe, lăn lộn ba trăm sáu mươi độ, bị đụng đến ngất đi. Chuyện xảy ra quá đột ngột, trong chớp mắt, Tưởng Tử Hàn kéo Tống Hân Nghiên vào lòng, kiên quyết bảo vệ cô theo bản năng. Sau khi lăn vài vòng, đầu xe cắm xuống dưới, đuôi xe hướng lên trên, nghiêng ngã cắm ở trong hố. Mấy người trong xe bị đụng đến bể đầu chảy máu, choáng váng bị thương. Chỉ có Tống Hân Nghiên được Tưởng Tử Hàn bảo vệ trong ngực thì khá hơn một chút. Sau khi xe dừng lăn, cô chỉ mất mấy giây đã từ từ tỉnh táo lại. Cô lắc chiếc đầu bị đụng đến chóng mặt, đang giãy dụa định đứng lên thì nghe có xe chạy đến gần đó, tiếp theo là tiếng dừng xe, ngay sau đó là ánh đèn pin rọi lung tung vào trong xe. “Hừm…” Một nhóm đàn ông mặc quần áo trang bị chiến đấu màu đen lao ra từ bốn phương tám hướng, vây xung quanh xe rồi hưng phấn hò hét. Thân xe bị biến dạng nghiêm trọng. Trong xe tối đen, Tống Hân Nghiên không nhìn rõ những người khác trông như thế nào. Cô hoảng sợ xem xét trong xe: “Tưởng Tử Hàn… Cố Vũ Tùng… Chúc Minh Đức… Các anh sao rồi?” “… Đừng sợ… Anh không sao.”