CHƯƠNG 1113 Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng vẫn không nhịn nổi mà nghiến chặt răng, cơ thể căng chặt, như dã thú có thể chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào: “Nếu như không phải tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm thì tôi đã kéo bà chết chung từ lâu rồi!” Tống Dương Minh vươn tay ra vỗ sống lưng Tống Hân Nghiên, an ủi cô. Tống Thanh Hoa úp úp mở mở đủ rồi, trên mặt chỉ còn lại sự kiêu ngạo và đắc ý: “Cô có thể nói ra vị trí của hai đứa bé kia, nhưng có điều kiện.” “Bà nói đi.” Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh cất tiếng cùng lúc. Tống Thanh Hoa cười khẩy một tiếng: “Dương Minh phải ở lại đây, giúp bạn của cô làm chút chuyện.” Tống Dương Minh vô thức nhíu mày, trở nên cảnh giác: “Bạn nào?” “Tôi không đồng ý!” Tống Hân Nghiên dứt khoát từ chối. Theo bản năng, cô cảm thấy Tống Thanh Hoa không có ý tốt. Tống Thanh Hoa nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt chế giễu, làm như không nghe thấy lời cô nói. Bà ta nhìn sang Tống Dương Minh, nói từng chữ một: “Đơn vị M960.” Tống Dương Minh sửng sốt, sắc mặt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Tống Hân Nghiên nhìn Tống Dương Minh với ánh mắt nghi hoặc: “Đó là cái gì?” Sắc mặt Tống Dương Minh nghiêm nghị, khí thế toàn thân vô thức trở nên căng thẳng. Anh ấy không trả lời Tống Hân Nghiên, nghiêm mặt hỏi Tống Thanh Hoa: “Sao cô và người của 960 quen biết nhau?” “Tôi nói rồi, là bạn bè.” Sắc mặt Tống Dương Minh lập tức u ám đến mức giống như muốn ăn thịt người. Anh ấy trừng mắt nhìn Tống Thanh Hoa, lời nói gần như rít ra từ kẽ răng: “Cô có biết 960 làm gì không?” Tống Thanh Hoa nhìn thấy vẻ mặt này của Tống Dương Minh, bà ta liền biết chắc chắn có thể đào ra thứ gì đó hữu ích từ anh ấy. Bà ta thản nhiên cười khẽ: “Đương nhiên là biết.” Tống Dương Minh hét lên một tiếng, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi: “Cô!” Tống Thanh Hoa mặt không đổi sắc, ôn tồn dỗ dành: “Dương Minh, cháu là cháu ruột của cô, cô không thể nào hại cháu được đâu. Lý do mà cô đưa ra yêu cầu này cũng là vì suy nghĩ đến tình hình của cháu. Bây giờ cháu đã xuất ngũ rồi, cũng không cần thiết phải máy móc tuân theo những quy định trong quân đội. Hơn nữa cô cũng biết, trên người cháu thật ra cũng không có quá nhiều bí mật hữu dụng. Cháu không muốn nói, cô tuyệt đối sẽ không ép buộc, cũng sẽ không làm khó cháu. Nhưng chỉ cần cháu cung cấp tên của một số người thì Hân Nghiên sẽ có thể tìm được con của mình. Đó là một việc rất có lợi mà, đúng không?” Cho dù là người không hiểu như Tống Hân Nghiên, lúc này cũng dần dần nghe hiểu, đồng thời cũng biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Cô vừa định ngăn lại thì đã thấy Tống Dương Minh tức giận nắm lấy cổ áo của Tống Thanh Hoa, ném bà ta ra ngoài không chút thương tiếc. Tống Thanh Hoa chật vật ngã xuống đất, mặt mũi đầy vẻ phẫn nộ.