CHƯƠNG 1120 Là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng mà cô quen thuộc, cũng là sắc mặt giọng điệu mà cô quen thuộc. Sự dịu dàng từng chỉ thuộc về cô giờ đã trở thành của một người phụ nữ khác rồi, mà sự lạnh lùng và tàn nhẫn đối với người ngoài lại dùng hết với cô. Tuy rằng trong lòng sớm đã chuẩn bị sẽ bị anh chán ghét, nhưng khi thực sự đối mặt, Tống Hân Nghiên mới phát hiện, thực ra cô không chịu đựng nổi. Không chịu nổi Tưởng Tử Hàn chán ghét cô căm hận cô bài xích cô, không chịu nổi việc anh để ý tới người phụ nữ khác. Càng không chịu nổi Sở Thu Khánh đứng bên cạnh anh với ánh mắt đắc ý khiêu khích đó! Hơi thở của Tống Hân Nghiên loạn đi, đáy mắt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, đôi tay buông bên hông cũng hung hăng siết chặt lại. Tự dưng bầu không khí trở nên sượng cứng lại, trong không khí như thể còn nổi lên cả những đốm lửa giận vang lên lách tách. Cố Vũ Tùng nhìn Tưởng Tử Hàn, rồi lại nhìn Tống Hân Nghiên, lặng lẽ lùi về đằng sau. “Tôi cảm thấy… chuyện không ổn rồi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Anh ta khẽ nghiêng đầu tới gần Lục Minh Hạo rồi thấp giọng nói. Cảm thấy không phải đánh nhau thì chính là Tống Hân Nghiên hất tay bỏ đi. Lục Minh Hạo cũng căng thẳng nhìn chằm hai người, không nói gì. Đột nhiên, Tống Hân Nghiên di chuyển. Tất cả mọi người ở đây đều vô thức nín thở, đợi một trận bùng nổ. Nhưng… chỉ thấy ánh mắt Tống Hân Nghiên dịu đi, khóe môi cong lên, đột nhiên bước lên trước hai bước, tới gần Tưởng Tử Hàn. “Tưởng Tử Hàn, lúc trước bà đây có thể lừa anh lên giường của mình một lần thì đương nhiên sau này cũng có thể có lần thứ hai.” Cô nhón mũi chân, cổ hơi vươn lên, mặt dán lên mặt Tưởng Tử Hàn: “Anh dám nói anh không rung động với em à?” Tưởng Tử Hàn khẽ run lên theo bản năng. Nụ cười quyến rũ nơi khóe môi Tống Hân Nghiên càng sâu thêm, bàn tay mềm mại như không xương trượt xuống, cuối cùng dán lên lồ ng ngực nơi trái tim của Tưởng Tử Hàn. Trái tim dưới lòng bàn tay đập “thình thịch thình thịch” vừa nhanh vừa có lực. Cô khẽ cười thành tiếng, cố ý hà hơi lên cổ anh: “Chàng trai à, tên của anh chính là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo!” Nói xong, cô đột nhiên lùi lại hai bước. Cơ thể Tưởng Tử Hàn cứng đờ đứng yên tại chỗ, không hề cử động. Anh sa sầm mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cô, tất cả ý chí của anh đều dồn hết vào việc kìm hãm dòng máu và sự xúc động khi suýt chút nữa bị tán tỉnh tới sục sôi. Cố Vũ Tùng hít ngược vào một hơi. Nếu nói tới tàn nhẫn, quả nhiên vẫn là phụ nữ giỏi hơn! Chỉ dựa vào kỹ năng quyến rũ này của Tống Hân Nghiên, anh Hàn nhà anh ta…