CHƯƠNG
Tống Hân Nghiên cũng cười vui vẻ, đang chuẩn bị khom lưng cùng với Tưởng Tử Hàn để thả cô nhóc kia xuống.
Đột nhiên Tưởng Minh Trúc chìa tay, ôm lấy gáy hai người rồi dùng sức ấn vào giữa.
Hai người bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào, vừa khéo mặt chạm mặt, môi chạm môi, kề sát vào nhau.
Tống Hân Nghiên trợn to mắt.
Tưởng Tử Hàn cũng sửng sốt.
Hô hấp dồn dập giao hòa lẫn nhau, cảm xúc tê dại ở cánh môi mềm mại khiến đầu óc hai người trống rỗng.
Xung quanh truyền đến tiếng cười của phụ huynh.
Mặt Tống Hân Nghiên đỏ như lửa đốt, đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn cũng hơi dao động.
Hai người vội vàng tách ra.
Cô nhóc đùa giỡn thành công thì thích chí cười phá lên, tiếng cười khanh khách giòn tan vang vọng khắp xung quanh
Cô bé dùng bàn tay nhỏ đầy thịt của mình che kín đôi mắt tò mò: “Con không nhìn thấy gì cả nhé.”
Mặt Tống Hân Nghiên càng đỏ hơn, vội vàng thả Tưởng Minh Trúc từ trên tay xuống.
Giáo viên đứng trên bục cũng không ngừng nở nụ cười vui vẻ.
“Ba mẹ của bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc chẳng những phối hợp ăn ý mà có thể thấy tình cảm cũng rất tốt nhỉ. Tôi đứng xa thế này mà vẫn cảm nhận được tình cảm sâu đậm đấy.”
“Ha ha ha…”
Tiếng cười xung quanh càng lớn hơn.
Khóe miệng Tưởng Minh Trúc nhếch cao.
Hai người bọn họ còn là người ba đẹp trai nhất người mẹ xinh đẹp nhất ở đây nữa!
Tống Hân Nghiên xấu hổ cúi đầu, lơ đãng nhìn thấy khóe môi Tưởng Tử Hàn dường như cũng nhếch lên.
Người đàn ông vô tình này đang cười á!
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Gương mặt đẹp trai lạnh lùng của người đàn ông không gợn sóng, rõ ràng không hề có biểu cảm nào.
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, ba người ăn cơm ở bên ngoài rồi mới về nhà.
Tưởng Tử Hàn có công việc cần xử lý gấp, Tống Hân Nghiên tiếp nhận nhiệm vụ tắm cho con.
Lần đầu tiên tắm cho bạn nhỏ, Tống Hân Nghiên hơi luống cuống tay chân.
May là Tưởng Minh Trúc chủ động phối hợp nên cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi bế người trong bồn tắm ra ngoài, Tống Hân Nghiên lấy khăn tắm quấn lấy cô bé, vô tình nhìn thấy vết bớt trông giống trăng lưỡi liềm sau lưng đứa trẻ.
Cô sửng sốt: “Ôi, sao cháu cũng có vết bớt hình trăng lưỡi liềm ở chỗ này?”
Cô nhóc liếc mắt: “Có vết bớt thì rất lạ à? Kiến thức nông cạn!”
“Có vết bớt không lạ lắm, nhưng vết bớt sau lưng của cháu hơi giống với của cô.”
Tống Hân Nghiên kéo đồ của mình lên cao để tấm lưng hiện ra ngoài.