CHƯƠNG 1254 Tống Hân Nghiên bị dạy dỗ mặt mày xám xịt, đáng thương kéo tay áo Tống Dương Minh: “Anh à, em lạnh.” Tống Dương Minh: “…” Anh ấy thở dài: “Em đó! Thôi, về nhà trước rồi nói.” Tống Dương Minh không dạy dỗ nổi nữa, mặt đầy vẻ bất lực cùng nôn nóng, vội vàng mở cửa sau xe ra nhét người vào. Tống Hân Nghiên vừa về tới nhà liền ngủ ngay. Khương Thu Mộc sắp xếp xong đúng lúc đi ra từ phòng ngủ thì nhìn thấy Tống Dương Minh khoanh tay dựa vào cửa. “Ngủ rồi à?” Tống Dương Minh ngước mắt lên, nhìn vào trong phòng ngủ. Khương Thu Mộc làm động tác suỵt. Hai người trở lại phòng khách. Khương Thu Mộc nhỏ giọng nói: “Lần nào cũng thế, chỉ cần gặp phải chuyện ba con nhà họ Tưởng là Hân Nghiên cứ như mất hết lý trí vậy. Hai người này, sinh ra đã là khắc tinh của cô ấy rồi!” Tống Dương Minh im lặng, đi vào phòng bếp rót một cốc nước cho Khương Thu Mộc: “Vất vả cho em phải chăm sóc cho con bé rồi.” Nam thần rót nước cho cô ấy. Khương Thu Mộc lập tức vui mừng hớn hở, kích động đến mức thành kính đón lấy bằng hai tay. Như thể đó không phải một cốc nước mà là một cốc vàng vậy. Không, là đong đầy tình yêu! Ngón tay vô tình chạm vào Tống Dương Minh. “Thình thịch! Thình thịch!” Trái tim Khương Thu Mộc bỗng dập dồn dập, khuôn mặt nhỏ cũng hồng lên, càng ngày càng đỏ. Từ đầu đến cuối Tống Dương Minh đều đăm chiêu cau đôi mày rậm lại, không hề chú ý tới những chi tiết nhỏ này. Vừa ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt như sắp rỉ máu của Khương Thu Mộc liền quan tâm hỏi: “Có phải em bị bệnh không? Lẽ nào ban nãy ở cổng bệnh viện hứng gió lạnh lâu quá à?” Nói vậy xong, anh ấy bắt đầu lo lắng cho Tống Hân Nghiên. Con bé kia vừa mới rút 700cc máu, cho dù là sức đề kháng hay khả năng miễn dịch, lúc này chắc chắn đều yếu hơn người thường. Mặt Khương Thu Mộc càng đỏ hơn, trong lòng thực sự vừa ngọt ngào vừa chua xót. Cô ấy vội vàng lắc đầu: “Không đâu không đâu, em nóng quá thôi, nóng đó, nhiệt độ sưởi sàn cao quá.” Nói rồi còn dùng tay làm quạt, quạt mạnh vào mặt mình. Tống Dương Minh cảm thấy yên tâm hơn.