CHƯƠNG
Khóe môi mỉm cười của Mộ Kiều Dung khẽ thu lại, bà lấy một xấp ảnh từ trong túi ra: “Con không định giải thích gì với mẹ à?”
Tưởng Tử Hàn liếc mắt nhìn một cái, nhân vật chính bên trong bức ảnh là Tống Hân Nghiên, nhưng mỗi một tấm đều có anh ở bên cạnh cô.
Đều là hai người, hoặc là cùng đi một chiếc xe hơi, hoặc là cùng ăn tối tại một bàn.
Mà bức ảnh trên cùng lại chính là hình ảnh mà cả hai mới vừa đi ra từ trong ủy ban.
Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mộ Kiều Dung nói: “Con không có gì để giải thích cả, như mẹ thấy cả đấy.”
Ý cười trên mặt Mộ Kiều Dung hoàn toàn không duy trì nổi nữa.
“Tử Hàn!”
Giọng điệu của bà nghiêm khắc: “Con đã quên mình đang ở trong hoàn cảnh nào rồi sao? Con kết hôn với một người phụ nữ như vậy thì có thể giúp đỡ được gì cho bản thân mình hả! Con nhìn mấy anh em tốt của con đi, có ai mà không tranh biểu hiện, ai mà không tìm một cô vợ có thể giúp ích được cho mình chứ? Con không thể vì giận dỗi mà tùy tiện tìm một người cho có như thế được!”
Mộ Kiều Dung nhìn con trai rồi nghiêm túc nói: “Mẹ không đồng ý con ở bên người phụ nữ này!”
“Bọn con đã kết hôn rồi.”
“Vậy thì ly hôn đi!”
Mộ Kiều Dung lạnh giọng nói: “Người phụ nữ tên là Tống Hân Nghiên này vốn dĩ chẳng phải loại tốt lành gì!”
Rồi lại ném một xấp ảnh ra.
“Tự con nhìn cho kỹ chút đi, người phụ nữ vết nhơ đầy rẫy, không biết tự trọng như vậy, cũng không biết đã thay bao nhiêu tên đàn ông bên cạnh rồi, có tư cách gì trở thành vợ của con, trở thành mẹ của Minh Trúc hả?”
Sau khi thở một hơi dài, bà lại trầm giọng nói thêm: “Số này vẫn chỉ là đàn ông ở trường của cô ta thôi, ở bên ngoài thì không biết có bao nhiêu nữa!”
Tưởng Tử Hàn cầm mấy tấm ảnh lên, dửng dưng lật xem.
Trong ảnh, Tống Hân Nghiên cùng một người đàn ông đang kề vai sát cánh, có tấm cười, có tấm đùa giỡn đến là vui vẻ.
Từ bối cảnh và trang phục, có thể nhìn ra đây là cô khi còn học đại học.
Trên vẻ mặt lạnh nhạt của Tưởng Tử Hàn thoáng vụt qua nét không vui, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại.
“Mẹ, con hi vọng chuyện như vậy chỉ có lần này thôi, không có lần sau. Tưởng Tử Hàn con muốn thứ gì thì con sẽ tự mình ra sức, không cần phải dựa vào một người phụ nữ để leo lên.”
Anh ném ảnh lên bàn rồi nói: “Trước đây Tống Hân Nghiên là người thế nào, con không muốn biết, cũng không liên quan gì đến con. Tất cả những gì con biết bây giờ là cô ấy là vợ con. Con cưới cô ấy là vì con quan tâm đến cô ấy. Sau này, dù chúng con có không ở bên nhau nữa thì đó cũng là do cảm thấy không thích hợp, chứ tuyệt đối không có liên quan đến lợi ích.”
Mộ Kiều Dung biết tính tình của con trai nên cũng không cứng rắn chống đối nữa.
Bà thở dài rồi dịu dàng nói: “Đã như vậy rồi mà con còn có thể nghĩ thông suốt thì người làm mẹ như mẹ đây còn nói cái gì được nữa? Thôi bỏ đi, con vui vẻ là được. Tử Hàn, là mẹ vô dụng, để cho con phải gánh cái danh con riêng mà chịu hết oan ức, nhưng chúng ta đã kiên trì lâu như vậy rồi, mẹ thật sự không hy vọng con sẽ mắc sai lầm ngay tại thời điểm quan trọng, làm ra chuyện khiến mình phải hối hận về sau. Con có hiểu lòng mẹ không?”