Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

chương 138: 138: cưỡng hôn một cái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ có Chúc Minh Đức là tâm như tro tàn.

Rồi xong, việc này đã không còn cách nào để giải quyết tốt hậu quả rồi.

Bia đỡ đạn bi thảm như anh ta, hôm nay lại là một ngày bị liên lụy.

Hai mắt của Tống Hân Nghiên dần dần đỏ lên, sự tủi thân bên trong tiêu tán, dần bị sự tức giận thay thế tứng chút một.

Cô cao giọng, nói với người trong nhà: “Địa bàn của anh, do anh định đoạt! Tôi còn tưởng giữa chúng ta ít nhiều gì cũng có chút tình nghĩa vợ chồng, nhưng thì ra là do tôi nghĩ nhiều rồi.

Tưởng Tử Hàn, một người kiêu ngạo như anh mà đến chút tự tin này cũng không có sao? Tôi cảm thấy buồn thay cho anh đấy! Một hành động châm ngòi ly gián đơn giản thô bạo như vậy mà đã có thể làm sụp đổ được sự tin tưởng của anh rồi.

Cuộc hôn nhân như vậy, nếu cứ tiếp tục thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết, vẫn thôi bỏ đi thì hơn!”

Cô khom lưng, tiện tay nhặt mấy bộ quần áo hay mặc trên đất lên đặt trong khuỷu tay, đến cả túi cũng không thèm tìm, cứ thể thẳng thừng xoay người bỏ đi.

“Mợ chủ!”

“Chị dâu!”

Chúc Minh Đức cùng với Cố Vũ Tùng đồng thời lên tiếng.

Tống Hân Nghiên cứ như không nghe thấy, mỗi một bước đi đều rất kiên định quả quyết.

Trong nhà qua một hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, lúc này mấy người ở ngoài sân mới dè dặt bước vào.

Mức độ bừa bộn trong phòng khách không khá hơn bên ngoài là bao nhiêu.

Tưởng Tử Hàn ngồi trên chiếc sofa duy nhất vẫn còn nguyên vẹn trong đống đổ nát, từ đuôi lông mày khóe mắt đến từng cọng tóc đều lộ ra sự tức giận vô cùng, cũng may là không có dấu hiệu tiếp tục bùng nổ.

Lục Minh Hạo đá văng một cái gối dựa cản đường, cẩn thận đứng cách anh hơn hai bước: “Cô ấy rất đau lòng, cũng rất tức giận bỏ đi rồi, bây giờ anh đã hả giận chưa?”

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lạnh như băng giống như muốn giết người.

Cố Vũ Tùng nói: “Bọn em đã cho người đi điều tra rồi, người trong video không phải chị dâu.

Chỉ là một cô gái rất giống cô ấy thôi, lại đúng lúc mặc cùng một bộ lễ phục.”

“Đây là chứng cứ.” Tô Thần Nam đưa điện thoại đã mở sẵn qua.

Trên màn hình điện thoại chính là đoạn camera ngắn của khách sạn do thuộc hạ gửi tới.

Cố Vũ Tùng nói tiếp: “Đúng là chị dâu đã gặp Dạ Vũ Đình một lần.

Nhưng chỉ là trùng hợp gặp phải thôi, vả lại thời gian cũng rất ngắn, trước sau cộng lại còn không đến nửa phút, một người ở trong phòng còn một người thì đứng ở cửa phòng.

Camera ở hành lang vừa hay có thể quay được góc độ kia, khoảng cách giữa hai người rất xa.”

Lúc anh ta nói chuyện, đoạn video kia đã phát xong, tự động nhảy qua đoạn tiếp theo, đúng lúc chuyển qua đoạn Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình gặp mặt.

Dạ Vũ Đình vừa đi, Khương Thu Mộc cùng Giang Bảo Lâm đã trở lại.

Chỉ được vài phút thì Tống Hân Nghiên đột nhiên sốt ruột hoảng hốt mở cửa chạy ra, Giang Bảo Lâm ôm Khương Thu Mộc đi sát theo sau, mãi cho đến khi ba người tiến vào thang máy.

Thời gian đồng bộ trên video đã chứng minh Tống Hân Nghiên vô tội.

Tưởng Tử Hàn vừa tắt đi thì cơn giận lại lập tức xông lên, vẻ tàn nhẫn giữa hai đầu lông mày bùng nổ: “Các cậu biết thì tại sao vừa nãy không nói!”

Cố Vũ Tùng: “…”

Lục Minh Hạo: “…”

Tô Thần Nam: “…”

Chúc Minh Đức: “…”

Cố Vũ Tùng thở dài: “Anh Hàn, lúc đó anh giận như vậy, bọn em dám đến gần anh trong vòng mười mét lúc anh tức giận chắc!”

Như vừa nãy ấy, anh ta ở ngoài cửa thiếu chút nữa bị bình hoa đập vào người kia kìa.

Tưởng Tử Hàn đứng dậy “vèo” một cái từ sofa: “Cho nên các cậu cứ nhìn tôi đuổi cô ấy đi?”

Mấy người: “…”

Tô Thần Nam bình tĩnh nói: “Tử Hàn, anh bị người ta nắm được nhược điểm rồi.”

Biệt thự vắng vẻ đột nhiên yên tĩnh như ve sầu mùa đông.

Tô Thần Nam tiếp tục nói: “Cố Vũ Tùng nói hai người vừa mới làm lành đúng không? Anh quan tâm đến Tống Hân Nghiên, anh để ý cô ấy! Mà có người đã nhìn ra được, cho nên mới lần lượt cho anh xem mấy thứ này, lần lượt châm ngòi ly gián.

Mà quan trọng là lần nào anh cũng trúng chiêu.

Tưởng Tử Hàn mím chặt cánh môi, khuôn mặt vô cùng tức giận.

Anh nhắm mắt, nhíu mày cố gắng đè sự nôn nóng đột nhiên dâng trong lòng xuống.

Khốn kiếp! Loại cảm giác bị người ra dắt mũi này thật sự vô cùng tồi tệ!

“Thứ tôi để ý không phải cô ấy, mà là danh dự của thân phận mợ Tưởng! Cô ấy ngồi ở vị trí này thì phải có nghĩa vụ thoát ra khỏi những phiền toái ấy! Hơn nữa…”

Anh nhìn về phía mấy người bạn tốt của mình, kiên định nói: “Không có bất kỳ ai có thể trở thành điểm yếu của tôi hết!”

Anh sẽ không để cho thứ như vậy tồn tại!

Vịt chết còn cứng mỏ!

Trong lòng mấy người Lục Minh Hạo đồng thời nghĩ như vậy.

Tưởng Tử Hàn như bị chính bản thân mình thuyết phục thành công, sự bực bội trong lòng cũng lắng xuống: “Tôi sẽ tạo cho người tôi để ý một vỏ bọc cứng rắn nhất, để cô ấy bách độc không thể xâm hại, đạn pháo không thể phá được!”

Ba người Cố Vũ Tùng khiếp sợ.

Lục Minh Hạo buột miệng thốt ra: “Làm thế xong vẫn còn là người được nữa à?”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng ném một ánh mắt qua.

Lục Minh Hạo vội vàng giơ tay đầu hàng: “Nói sai rồi, nói sai rồi.”

Tưởng Tử Hàn không so đo với cậu ta, ánh mắt chuyển một cái rơi xuống trên người Cố Vũ Tùng cùng Chúc Minh Đức bên cạnh anh ta, nhíu mày: “Sao hai cậu còn ở đây?”

Cố Vũ Tùng: “?”

Tại sao anh ta không được ở đây.

Chúc Minh Đức: “…”

Lại sắp bắt đầu giận rồi sao?

Tưởng Tử Hàn quát khẽ: “Còn không mau đi tra xem cô ấy đi đâu!”

Đấy biết ngay!

“Đi đi đi, bây giờ đi đây, đi ngay lập tức đây!”

Chúc Minh Đức vội chạy đi.

Cố Vũ Tùng cũng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, kêu người đi tìm giúp.

Phòng khách bừa bộn, ba người Tưởng Tử Hàn cùng Lục Hạo Nam, Tô Thần Nam lập tức hai mặt nhìn nhau.

Tô Thần Nam nói: “Tư Hàn, anh thay đổi rồi.

Nếu là anh của trước kia, một là cầm hai là buông, sẽ không giống như bây giờ… Do dự không dứt.”

Lục Minh Hạo gật đầu hùa theo: “Nếu anh thật sự để ý Tống Hân Nghiên thì chi bằng thông báo làm rõ khắp nơi luôn đi.

Để cho tất cả mọi người đều biết đây là người phụ nữ của anh, muốn động vào cô ấy thì nhớ cân nhắc trước.

Có điều kiêng kị, chắc chắn sẽ không đến mức liên tiếp xảy ra chuyện như vậy ở cái đất Hải Thành tồi tàn này.”

Tưởng Tử Hàn đã hoàn toàn bình tĩnh lại: “Tôi đã cho người chuẩn bị hôn lễ rồi.

Sau nghi thức nhậm chức hôm nay, chuyện bên này cũng sẽ nhanh chóng kết thúc, qua mấy ngày nữa sẽ về thủ đô.”

“Những lời này, anh có nói với Tống Hân Nghiên không?” Tô Thần Nam hỏi.

“Không.”

Tưởng Tử Hàn trả lời thật sự rất quyết đoán dứt khoát.

Tô Thần Nam: “…”

“Ôi!” Lục Minh Hạo cảm thán, thông minh lựa chọn câm miệng.

Cố Vũ Tùng nói chuyện điện thoại xong trở về nói: “Nhìn dáng vẻ vừa rồi của chị dâu thì có lẽ là đang rất tức giận, lần này sợ là… Không dễ dỗ đâu.”

Tưởng Tử Hàn nhíu mày.

Là do anh… hơi quá đáng.

Nhưng tính khí của cô gái nhỏ này càng lúc càng lớn cũng là thật!

Anh nhìn về phía ba người: “Phải dỗ con gái kiểu gì?”

Tô Thần Nam lập tức lùi về phía sau một bước: “Việc này anh hỏi hai người kia đi, họ tương đối có kinh nghiệm đấy.”

Lục Minh Hạo: “… Đúng là em có quen nhiều con gái thật nhưng dỗ con gái như thế nào thì thật sự chưa từng làm bao giờ.

Nhưng mà phụ nữ ấy à, không có gì mà “vung tay mua cả thế giới” không giải quyết được! Hoa tươi trang sức hàng hiệu, xe thể thao biệt thự liền tù tì đưa tới.

Em không tin trên đời này còn có người có ý chí sắt đá đến mức đập tiền cũng không mềm xuống được!”

Cố Vũ Tùng nói: “Tự bản thân chị dâu cũng có thể vung tiền mua cả thế giới, tuy không bằng mấy người các cậu nhưng lớn lên ở nhà họ Tống từ nhỏ, cũng không nghèo khó gì đâu.”

Tưởng Tử Hàn mất kiên nhẫn nhíu mày: “Nói ý chính thôi!”

Cố Vũ Tùng buột miệng thốt ra: “Quỳ sầu riêng, quỳ bàn phím, anh xem mà chọn đi.”

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lập tức đen xì lại.

Cố Vũ Tùng vội vàng nói: “Cái này không phải là em nói đâu, mà là mấy y tá ở bệnh viện kia ngày nào cũng ồn treo treo bên miệng đấy.”

Tô Thần Nam cũng không mặc kệ: “Thế còn không bằng cưỡng hôn một cái! Không phải có câu nói đầu giường đánh nhau cuối giường hòa sao.

Giữa vợ chồng với nhau, gặp phải vấn đề không thể giải quyết được thì cứ lên giường giải quyết!”

Tưởng Tử Hàn xoa trán: “…”

Rốt cuộc tại sao anh lại nghĩ không thông mà lại có thể đi hỏi mấy tên cẩu FA loại chuyện này chứ!

“Đều không được, nghĩ tiếp!”

Lục Minh Hạo chần chừ nói: “Hay là cầu hôn luôn đi.

Cả đời chỉ có một lần thôi, không có cô gái nào có thể từ chối được.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio