Khương Thu Mộc cầm lấy chùm chía khóa và nhét vào tay Tống Hân Nghiên: “Cầm lấy đi, nhà họ Tưởng rất giàu, không thiếu chút da lông này đâu.
Nếu cậu cảm thấy ở đó khó chịu thì trước hết cứ chuyển ra ngoài ở.
Nếu cậu còn muốn tiếp tục với Tưởng Tử Hàn, có lẽ căn nhà này sẽ là bước ngoặt giữa hai người.
Suy cho cùng, hai người cũng đã sống chung ở đó lâu vậy rồi…”
Tống Hân Nghiên nhìn chùm chìa khóa trong tay, không lên tiếng.
Khương Thu Mộc khép tay cô lại rồi đẩy cô ra ngoài: “Đi nhanh đi, đợi truyền dịch xong thì tớ sẽ xuất viện về nhà ngay, cậu cứ ở mãi chỗ này của tớ sao được?”
“Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn cái khỉ gì, cút nhanh!”
Khương Thu Mộc đẩy người ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Tống Hân Nghiên nắm chặt chìa khóa trong tay.
Cố Vũ Tùng nói đúng, nếu cô vẫn không muốn từ bỏ thì chỉ có thể đợi Tưởng Tử Hàn nguôi giận.
Lúc cô định rời đi, cửa phòng bệnh phía sau đúng lúc mở ra.
Khương Thu Mộc đứng nghiêm túc bên trong cửa: “Nghiên à, tớ nghĩ xong rồi, tuy có mấy lời chắc cậu không muốn nghe nhưng tớ vẫn phải nói.”
Tống Hân Nghiên nhìn cô ấy.
Khương Thu Mộc cắn môi: “Thân là phụ nữ đừng quá khờ khạo.
Cậu và Tưởng Tử Hàn đã ký giấy ly hôn, hơn nữa nhìn tác phong làm việc mạnh mẽ dứt khoát của Tưởng Tử Hàn, e rằng cậu muốn nối lại tình xưa sẽ rất khó.
Dù sao cậu cũng phải chừa cho mình một đường lui…”
Tâm trạng vốn nặng nề của Tống Hân Nghiên bất chợt thả lỏng hơn nhiều.
Cô tiến lên ôm lấy Khương Thu Mộc: “Tớ biết chứ, ai cũng nói kiếp trước ngoái đầu năm trăm lần mới đổi được một lần gặp gỡ ở kiếp này, không biết đời trước tớ lãng phí biết bao cơ duyên mới đổi được cơ hội đi cùng anh ấy một đoạn đường.
Tớ đã thỏa mãn rồi! Nhưng chỉ cần anh ấy không cắt đứt hoàn toàn với tớ thì tớ vẫn có cơ hội.
Đầu Gỗ à, tớ không muốn từ bỏ dễ dàng.”
Khương Thu Mộc đỏ mắt, buồn bã chôn đầu vào hõm vai của cô rồi ừ một tiếng: “Vậy cậu dũng cảm tiến lên đi, muốn làm gì thì làm, chị đây vẫn luôn ủng hộ cưng.”
“Tớ biết rồi.”
…
Mịch Viên.
Lúc Tống Hân Nghiên quay về, cửa lớn của biệt thự đã mở rộng, mấy nhân viên dọn dẹp đang cầm dụng cụ vệ sinh ra ra vào vào, mỗi lần đều mang những đồ vật bể nát ra ngoài.
Có người nhìn thấy Tống Hân Nghiên thì lập tức ngừng công việc trong tay: “Cô là cô Tống, chủ nhân của căn nhà này sao?”
“...!Vâng.”
Dì kia cười nói: “Cậu Cố bảo chúng tôi đến đây dọn dẹp.
Mấy món đồ hư hỏng đã dọn gần hết ra ngoài rồi, cô xem có gì không dùng nữa không, chúng tôi sẽ nhanh chóng mang nó ra ngoài.”
Tống Hân Nghiên nhìn quanh phòng khách trống rỗng.
Chiếc thảm thủ công Ba Tư trên mặt đất đã bị mang đi, những bức tranh trang trí trên tường lúc trước cũng biến mất dạng, trên tường chỉ còn lại vết tích bị người ta phá hỏng, bàn trà và mấy cái sừng cũng trống không.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại bộ ghế sofa ở giữa được bọc lại.
Ghế sofa làm bằng gỗ kết hợp với vải theo phong cách Âu Mỹ, bị tróc một chút nước sơn, vải ở phần tựa lưng bị xước hai chỗ, không hư hỏng nhiều lắm.
Tống Hân Nghiên nhìn chiếc ghế với vẻ lưu luyến: “Để sofa lại đi.”
Đây là một trong số đồ vật ít ỏi còn dùng được trong phòng khách.
Nó chứa đựng phần lớn ký ức về cuộc sống giữa cô và Tưởng Tử Hàn.
Nhân viên đóng gói sửng sốt, vội vàng dừng công việc rồi khiêng sofa quay về chỗ cũ lần nữa.
Ở góc sofa có đặt một bình hoa cao hơn nửa người, bên trong có cắm mấy nhánh hoa nhung bằng thủ công to cỡ nắm tay, hoa được mô phỏng chân thật với màu sắc ấm, trông rất ấm áp.
Tống Hân Nghiên rất thích chúng.
Nhưng lúc này bình hoa đã vỡ nát, mấy đóa hoa nhung nằm rải rác ở giữa những mảnh sứ vỡ vụn.
Tống Hân Nghiên vứt cái bọc đi rồi bước tới nhặt hoa.
Cô mới duỗi tay ra thì ngón tay đã bị mảnh sứ cứa đứt.
Máu tươi nháy mắt chảy ra kết thành từng giọt, liên tục rơi xuống từ ngón tay.
Cơn đau dữ dội kéo dài vài giây rồi mới truyền vào não bộ.
Tống Hân Nghiên hít hà, sống mũi bỗng chua xót, cảm giác tủi thân không hiểu ở đâu dâng trào.
Cô cố gắng nhếch môi: “Tống Hân Nghiên, mày có tư cách gì mà tủi thân? Đây là do mày đáng đời biết không!”
Cô ổn định cảm xúc rồi đứng dậy, không quan tâm máu đang chảy ở tay mà bước thẳng lên lầu hai.
Có lầu một ầm ĩ làm nền, lầu hai lạnh lùng yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ.
Cô đẩy cửa phòng ngủ ra.
Bên trong vẫn còn giữ cách bày trí lúc cô và Tưởng Tử Hàn ở đây.
Trên chiếc tủ đầu giường bên phải có đặt khung hình của Tưởng Minh Trúc.
Trong bức ảnh, cô bé buộc hai chỏm tóc nhỏ ngồi xổm trên cỏ chơi rất vui vẻ, cười đến hai mắt cong cong, lúm đồng tiền trên gò má rất sâu, lộ ra hàm răng trắng nhỏ, đột ngột ngẩng đầu nên đã bị chụp lại.
Rất đáng yêu, rất có thần.
Tống Hân Nghiên nhìn bức ảnh, không nhịn được mỉm cười.
Ánh mắt khẽ dời nhìn sang tủ đầu giường bên kia.
Trước kia, thỉnh thoảng Tưởng Tử Hàn sẽ đọc sách trước khi ngủ, trên tủ đầu giường bên kia có đặt mấy cuốn tạp chí mà anh thường đọc, trên tạp chí còn có một chiếc kẹp cà vạt do anh tiện tay vứt lên.
Tống Hân Nghiên đang định đi tới thì đã giẫm phải thứ gì đó.
Là áo.
Áo sơ mi của Tưởng Tử Hàn.
Cô nhặt nó lên.
Trên áo còn vương mùi hương đặc trưng trên người Tưởng Tử Hàn.
Trong khoảng khắc hơi thở quen thuộc ập vào mũi, nỗi chua xót từ tận đáy lòng xông thẳng vào mắt mũi, nước mắt lăn xuống mà không hề báo trước.
Một giọt hai giọt… càng ngày càng nhiều.
Cảm xúc bị đè nén hồi lâu bất ngờ bùng nổ.
Cô ôm chiếc áo ngồi xổm xuống, vùi mặt vào áo khóc đến điên cuồng, rồi lại âm thầm không lên tiếng, chỉ có thể thấy bả vai gầy yếu không ngừng run rẩy mà thôi.
“Chỉ một lúc thôi… Tống Hân Nghiên, mày chỉ có thể yếu đuối một lúc thôi… Đã làm sai rồi thì phải gánh chịu hậu quả… Mày tủi thân gì chứ? Tủi thân cho ai nhìn…”
Cảm xúc của Tống Hân Nghiên hoàn toàn sụp đổ, nhưng cô cũng nhanh chóng kìm chế được nó.
Cô không cho phép bản thân mềm yếu quá lâu.
Cô mạnh mẽ lau khô nước mắt, hít sâu vào rồi đứng dậy.
Chiếc áo sơ mi của Tưởng Tử Hàn ở trong ngực ướt nhẹp và nhăn nhúm.
Cô vuốt chiếc áo lại, lấy móc áo ra và treo lên, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm: “Nếu anh ấy đã để nơi này lại cho mày thì mày cứ việc ở, ở đến khi nào anh ấy quay về mới thôi!”
Nhân viên dọn dẹp ở lầu dưới dọn xong đã rời đi.
Tống Hân Nghiên chỉnh đốn cảm xúc lại xong, lấy điện thoại gọi cho mấy người chị Đinh vừa nghỉ việc trở về.
Chị Đinh trở lại, nhìn căn phòng khách trống rỗng bèn cảm thán: “Cậu chủ trút hết bực dọc trong người là ổn rồi.
Tuổi trẻ thật tốt, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, chuyện đã qua rồi thì thôi.”
Tống Hân Nghiên lại tìm một bình hoa lớn rồi cắm hoa nhung vào, trả nó lại vị trí cũ.
“Chưa qua đâu.”
Cô cúi đầu nói: “Nhưng không sao, anh ấy sẽ trở lại.
Anh ấy chỉ quá bận bịu, chỉ quay về thủ đô một thời gian ngắn thôi.”
Cô có thể đợi đến khi anh quay về!
Chị Đinh bỗng không dám nói tiếp.
Một cặp vợ chồng tốt đẹp thế này, sao đột ngột lại trở thành như vậy…
Điện thoại di động vang lên âm thanh ting ting, có tin nhắn mới.
Tống Hân Nghiên không yên lòng nhìn sang, sau đó sửng sốt.
Là hot search mới.
Vẫn là hot search của cô.
Hotsearch cô một chân đạp n thuyền vẫn chưa lắng xuống, bây giờ lại thêm một cái mới.
Cô chủ nhà giàu Tống Thị nào đó lại đạp chân lên chiếc thuyền mới
Vốn dĩ sức nóng đã giảm không ít nay lại bị đốt lên.
Tống Hân Nghiên nhấn vào.
Có ảnh rất chân thật.
Trong ảnh Tưởng Tử Hàn ôm một bó hoa tươi trong ngực, đẹp trai ngời ngời bước vào bệnh viện.
Cũng có Tống Hân Nghiên và Giang Bảo Lâm đơn độc ở cùng nhau, hai người cách nhau rất gần, không biết đang nói gì đó trông thân mật lắm.
Người viết giải thích ngắn gọn chuyện gì đã xảy ra.
Người nọ nói Tưởng Tử Hàn đã bỏ qua mâu thuẫn lúc trước, vẫn si tình không đổi, chuẩn bị cầu hôn cô.
Ai ngờ khi đến phòng bệnh lại đúng lúc bắt gặp cô thân mật với người đàn ông khác, trên đỉnh đầu sừng cắm chi chít khiến anh nổi giận vứt cả bó hoa, rời đi ngay lập tức..