Khương Thu Mộc ra sức hít thở hai hơi bên đầu kia điện thoại: “Tớ gởi zalo cho cậu, cậu xem là biết, tớ cũng sắp bị tức chết rồi!”
“Được!”
Tống Hân Nghiên cúp điện thoại.
Lúc này mới phát hiện, Dạ Vũ Đình vẫn mặt mày ôn hòa cười nhìn cô: “Có việc sao?”
“Không có, Thu Mộc nói gửi đồ cho tôi.”
“Ừ!” Dạ Vũ Đình gật đầu, vươn tay giữ tay cô: “Vợ, điều anh muốn nói là, ai nói hôn nhân nhất định phải có tình dục? Trước đây anh bị thương thành như vậy, rất có khả năng cả đời đều không cách nào làm người đàn ông bình thường, em không phải cũng tiếp nhận anh rồi sao? Em có thể tại sao anh không thể? Hôn nhân không tình dục cũng chẳng sao, chỉ cần người đó là em, thế nào anh cũng có thể tiếp nhận.”
Anh ta khẽ hôn lên mu bàn tay cô, dịu dàng thề: “Yên tâm, anh tuyệt đối không miễn cưỡng em nữa, càng sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên ngũ vị tạp trần.
Dạ Vũ Đình càng rộng lượng, trong lòng cô càng không thoải mái!
Lời còn lại nghẹn trong cổ họng.
Sau khi Dạ Vũ Đình rời đi, Tống Hân Nghiên mới thật sự thở phào một hơi.
Sự thấu hiểu của anh ta, bao dung của anh ta, giống như một tấm lưới, bao trùm lấy cô, kín mít không kẽ hở, đè nén mà bí bách.
Nhưng cô lại không tìm thấy lý do và mượn cớ để trốn đi.
Điện thoại không ngừng có tin nhắn mới, Tống Hân Nghiên lúc này mới bấm vào zalo.
Khương Thu Mộc gửi một liên kết.
Là hot search.
Dù không lên bảng xếp hạng, nhưng sức nóng vẫn không thấp.
Chính là viết chuyện Tống Hân Nghiên tối qua được Dạ Vũ Đình gấp gáp đưa vào bệnh viện.
Có hình, có chân tướng.
Hôm qua, phú nhị đại nào đó ở thủ đô cùng con gái nuôi nhà giàu nào đó đến từ Hải Thành lĩnh chứng nhận kết hôn rồi.
Hình là hình Tống Hân Nghiên gửi vào vòng bạn bè.
Hai tấm chứng nhận kết hôn đặt cùng nhau và hai đôi tay đeo nhẫn mười ngón giao nhau.
Đêm động phòng hoa chúc, hai người chơi quá high, dẫn tới bi kịch.
Lại là một tấm hình.
Hình cắt đầu bỏ đuôi, chỗ có tin tức đều bị che mờ, chỉ có chỗ chẩn đoán chứng minh, được gạch đỏ.
Khủng hoảng sinh lý!
Tác giả lại giải thích một chút lai lịch loại bệnh này ở phía dưới, cùng nguyên nhân có thể tạo thành loại bệnh này.
Khu bình luận phía dưới nóng như lửa.
- Ai ya, hồ ly lẳng lơ này không phải chính là con gái nuôi họ Tống nào đó thường lên hot search gần đây sao.
Tướng mạo thật xinh đẹp, lẳng lơ cũng thật lẳng lơ.
- Xì! Ly hôn tính gì chứ?! Cô ta còn có một anh trai, ở trong bộ đội phát triển rất tốt.
Nhưng sau đó cô ta dụ dỗ anh trai lựa chọn xuất ngũ.
Nếu không có danh phận anh em nuôi, hai người sớm đã ở bên nhau rồi, nào còn tới lượt vị hôm nay.
- Cậu chủ nhà họ Hoắc thanh mai trúc mã đấy biết không.
Ban đầu chuyện cướp hôn làm loạn cả thành mưa gió đâu.
- Nếu không làm sao nói trên giường công phu sâu, xuống giường lẳng lơ chứ.
- Không biết ông chồng đợt này có thể kiên trì bao lâu? Là thận yếu mà chết hay là bị cắm sừng chết?
- Hải hậu thật thủ đoạn, tại hạ cam bái hạ phong.
Còn thiếu thần tử dưới váy sao? Không có giá trị nhan sắc cao, giá trị thân thể cao như các vị trước đó, nhưng công phu trên giường tốt…
…
Từ ngữ dâm đãng trào phúng phía dưới ngày càng không chịu nỗi đập vào mắt.
Tống Hân Nghiên sắc mặt tái nhợt, tay cầm điện thoại bất giác run lên.
Khương Thu Mộc còn đang mắng bên đầu kia điện thoại: “Mẹ nó, tức chết tớ rồi, tớ phải chém chết kẻ đứng sau màn này mới có thể hả giận! Đám hóng hớt này cũng vậy, đầu óc bị heo ủi rồi sao? Bị người ta xem thành đạn bắn cũng không biết.
Mẹ nó, tức quá…”
Trống rỗng trước mặt Khương Thu Mộc lui dần, lại phục hồi tỉnh táo.
Cô ổn định cảm xúc, lạnh nhạt bình tĩnh nói: “Cậu cũng biết đầu óc họ bị heo ủi rồi, vậy có gì tức giận chứ? Cần gì phối hợp với họ, tự làm khó mình?”
“Tớ không phải tức giận thay cậu sao?” Khương Thu Mộc nổi nóng nói: “Cậu không nhìn thấy họ mắng cậu thế nào sao? Cậu không tức giận?”
“Tức giận.”
Tống Hân Nghiên nhàn nhạt nói: “Nhưng tức giận có tác dụng sao? Đầu Gỗ, những chuyện đó phần lớn là tin đồn thất thiệt, nhưng có vài chuyện cũng không phải hoàn toàn là bịa đặt.
Tớ quả thật từng có một đoạn với Tưởng Tử Hàn, tớ cũng quả thực có chướng ngại sinh lý, còn có hôm qua vì chuyện này nhập viện…cũng là sự thật.”
Khương Thu Mộc im lặng.
Hai đầu điện thoại đều tĩnh mịch vài giây.
Tống Hân Nghiên tự giễu nói: “Tớ đã lĩnh chứng với Dạ Vũ Đình rồi, vợ chồng làm chuyện đó vốn là bình thường, nhưng tớ không cách nào thực hiện nghĩa vụ người vợ, bây giờ lại huyên náo mọi người đều biết, vốn đã rất áy náy với anh ấy, bây giờ càng như lửa đổ thêm dầu.
So với tức giận, tớ càng cảm thấy có lỗi với Dạ Vũ Đình.”
Khương Thu Mộc lòng đầy phẫn nộ lập tức trở nên bất lực, an ủi nói: “Dù thật sự là nguyên nhân của cậu, nhưng cậu lại có gì sai? Cậu cũng là người bị hại, hiện tại bị bệnh, lại không phải cố ý.
Nói lại, ban đầu cậu cùng Tưởng Tử Hàn cũng có thể khắc phục, cùng Dạ Vũ Đình…hẳn cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng nếu Dạ Vũ Đình ngay cả điểm này cũng không tiếp nhận được, vậy tình yêu của anh ta cũng quá rẻ rúng rồi…”
Tống Hân Nghiên cười khổ im lặng.
…
Sáng hôm sau.
Cả đêm không ngủ ngon, Tống Hân Nghiên mắt thâm quầng chuẩn bị ra ngoài, liền bị hai cảnh sát chặn ở cửa.
“Tống Hân Nghiên?”
Tống Hân Nghiên nghi hoặc gật đầu: “Đúng, hai vị tìm tôi có việc gì?”
“Ngày tháng , có phải cô từng mua một búp bê barbie ở đường Tân Quang?”
Tống Hân Nghiên sững sốt, đó là quà sinh nhật cô mua cho Tưởng Minh Trúc.
Từ đầu tới đuôi chỉ có cô và Đầu Gỗ biết.
Cảnh sát sao cũng biết?
Sững sờ giây lát, cô gật đầu: “Đúng.
Món, món đồ chơi đó có vấn đề gì sao?”
“Hiện tại đồ chơi đang ở đâu?”
Động tĩnh ở cửa thu hút sự chú ý của Dạ Vũ Đình trong phòng.
Anh ta điều khiển xe lăn tới.
Tống Hân Nghiên chần chờ giây lát, trả lời phía cảnh sát: “Có một bạn nhỏ đón sinh nhật, búp bê barbie là quà sinh nhật tặng cô bé.”
“Vậy thì không sai rồi.”
Cảnh sát trình ra chứng nhận bắt giữ: “Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc vì chơi đồ chơi cô mua, trúng độc nhập viện.
chúng tôi đã tiến thành thu thập chứng cứ, hiện tại mời cô theo chúng tôi đi một chuyến.”
Tống Hân Nghiên ngây người tại chỗ, mắt đầy kinh ngạc: “Trúng độc?!”
Minh Trúc trúng độc?!
Cô bỗng hoảng loạn, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, có cảm giác thở không nổi: “Đồng chí cảnh sát, đứa bé…đứa bé đó thế nào rồi?”
Tại sao lại trúng độc?!
Tưởng Minh Trúc có tính kháng thuốc nghiêm trọng, dù là cảm mạo bình thường cũng sẽ khiến cô bé đau khổ hơn người bình thường mấy chục lần.
Cô bé hiện tại thế nào rồi?
Có nghiêm trọng không?!
Bệnh tình có khống chế được không?
Một chuỗi câu hỏi xoay vần trong đầu, Tống Hân Nghiên không chút cảm giác trọng điểm mình quan tâm có vấn đề.
Vừa nghĩ tới đau khổ Tưởng Minh Trúc hiện tại đang gánh chịu, tay chân cô liền mềm oặt, trước mắt cũng trống rỗng, không cách nào xác định tiêu cự.
“Tình huống cụ thể tạm thời không thể báo cáo, bây giờ mời cô theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”
Cảnh sát nói, muốn bước tới bắt người.
Dạ Vũ Đình trầm mặt điều khiển xe lăn tới trước: “Đồng chí cảnh sát, các anh chắc chắn nhầm rồi.
Vợ tôi rất thích đứa bé đó.
Cô ấy mua quà sinh nhật cho bé xuất phát từ lễ nghĩa giáo dưỡng cơ bản, sao lại có thể hạ độc trên đồ chơi chứ? Đồ chơi có độc, các anh nên đi tìm người bán mới phải.”
“Phía tiệm đồ chơi chúng tôi đã đi rồi.
Cô Tống, đi thôi.”
Phía cảnh sát bắt lấy Tống Hân Nghiên hoảng loạn đi ra ngoài.
Tống Hân Nghiên trong đầu đều là bệnh tình của Tưởng Minh Trúc, căn bản không rảnh suy nghĩ nhiều.
Dạ Vũ Đình cau chặt mày, giữ tay Tống Hân Nghiên..