CHƯƠNG
Giờ nghĩ lại, e rằng chuyện bảo vệ luận văn chỉ mới là bắt đầu thôi, đối phương có lẽ muốn một mũi tên trúng mấy đích.
Mục đích cụ thể là gì thì cô vẫn chưa rõ, nhưng chuyện ở công ty chắc chắn cũng là một phần trong số đó.
Tưởng Tử Hàn bừng bừng lửa giận: “Vậy nên, cách giải quyết vấn đề của em là đi tìm người đàn ông khác giúp đỡ à! Sao? ở spa có vui không?”
Anh ném mấy bức ảnh vào lòng Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên vội vàng đón lấy, vừa nhìn một cái đã lập tức sững sờ.
Là ảnh Lệ Anh Vũ dẫn cô vào spa.
Khuôn mặt Lệ Anh Vũ lo lắng, nghiêng đầu nhìn cô, không biết đang nói gì.
Tống Hân Nghiên cúi đầu, không nhìn ra thái độ gì nhưng hai người đứng rất gần nhau, đứng từ đằng sau nhìn lại, dáng đứng của cô trông rất giống kiểu chim nhỏ nép người.
Tống Hân Nghiên lập tức hiểu cơn giận của Tưởng Tử Hàn từ đâu mà tới.
Tâm trạng tồi tệ suốt cả ngày của cô cũng lập tức bùng phát: “Đi đâu là tự do của em. Em không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh. Còn anh đấy Tưởng Tử Hàn, anh cho người theo dõi, chụp trộm em là có ý gì hả? Rõ ràng là trong lòng anh đã có kết quả nhưng vẫn giả vờ làm như quan tâm. Anh muốn nghe thấy đáp án thế nào, anh nói đi, em nói thẳng cho anh nghe!”
Hai người tức giận nhìn nhau trừng trừng, không ai chịu nhường ai.
Tưởng Tử Hàn suýt nữa tức phát điên.
Cũng may khả năng tự khống chế của anh từ trước đến nay đều rất tốt, không để cơn giận che mờ lý trí.
“Đừng có đánh trống lảng, vì sao vừa nãy em nói dối?”
Hai mắt Tống Hân Nghiên đỏ lên, đôi mắt tức giận bừng bừng, sáng đến dọa người: “Những gì em nói đều là sự thật, anh tin hay không thì tùy. Tưởng Tử Hàn, hôm nay em thật sự rất mệt, không muốn cãi nhau với anh. Lệ Anh Vũ giúp đỡ em, anh ấy là bạn em, thấy em gặp chuyện phiền phức thì tiện thể giúp em một tay thôi. Anh ấy bảo spa chuẩn bị cho em một bộ quần áo nhưng em không nhận. Bởi vì em biết mình là người đã có chồng, không muốn gây ra những phiền phức không cần thiết, vậy nên luôn giữ khoảng cách với những người đàn ông khác, cũng càng không muốn nhận sự giúp đỡ của người đàn ông khác! Khương Thu Mộc đến spa đón em, quần áo cũng là em tới nhà cô ấy để thay.”
Cô lấy điện thoại ra, lướt tường cá nhân của Khương Thu Mộc, nhanh chóng tìm được một bức ảnh trước đây cô ấy mặc bộ quần áo đó đăng lên tường của mình.
Trên bức ảnh đó, Khương Thu Mộc xinh đẹp thanh tú, bộ quần áo mặc trên người rất có cảm giác nhã nhặn lịch sự.
Cơn giận trong lòng Tưởng Tử Hàn như một quả bóng bay bị châm thủng, lập tức xẹp xuống.
Anh hơi khựng lại, cau mày hỏi: “Vậy còn chuyện luận văn là thế nào?”
Giọng điệu rõ ràng đã nhẹ nhàng đi nhiều.
Sức lực trong người Tống Hân Nghiên như bị rút sạch, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi: “Thấy dáng vẻ này của anh là em chẳng muốn nói gì cả rồi.”
Cô quay người bỏ đi.
Tưởng Tử Hàn nắm lấy cổ tay cô, gượng giải thích: “Bức ảnh này là do người khác chụp, mục đích của người đó là muốn ly gián mối quan hệ của chúng ta…”
Dù có bao nhiêu lời xin lỗi thì anh cũng không nói được ra thành lời.
Sau một hồi tranh cãi, cơn giận dồn nén trong lòng Tống Hân Nghiên cũng được giải tỏa hết.
Não cô trống rỗng trong mấy giây rồi mới phản ứng lại được: “Là mẹ anh làm đúng không?”
Tưởng Tử Hàn mím môi không nói gì.