CHƯƠNG
Lúc này, cuối cùng đầu óc chậm chạp của Tống Hân Nghiên cũng nghĩ ra vũ khí bí mật mà Khương Thu Mộc nói là cái gì.
Cô dùng cả tay cả chân bọ dậy khỏi Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn hít ngược một hơi, ngọn lửa dục vọng nhen nhóm khắp cơ thể, gân xanh nổi gằn lên trán.
Bước chân của Tống Hân Nghiên hơi bất ổn nhưng lại chuẩn xác bới một cái túi to từ trong tủ quần áo ra, vô cùng hài lòng: “Vũ khí bí mật!”
Cô đổ mấy thứ trong túi ra.
Lật đi lật lại rồi buồn bã chu miệng: “Phải mặc như thế nào nhỉ?”
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn thoáng chốc sa sầm, bên trong lửa tình cháy hừng hực, nghiến răng nghiến lợi: “Tống Hân Nghiên, em có biết mình đang làm cái gì không?”
Tống Hân Nghiên ngồi trên giường, chăm chú nghiên cứu bộ đồ ngủ mỏng manh trong tay mình, hơi nản lòng lại có chút mất mát: “Biết chứ, em đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi. Em định cho anh một bất ngờ, ai mà biết lúc đấy em lại không làm được chứ…”
Cô không nhìn bộ đồ mỏng manh nữa mà quay sang nhìn Tưởng Tử Hàn, ánh mắt trong veo nhìn không ra dấu vết của người say giống như đang mời gọi anh: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ cần anh không chê em từng sinh con thì em nhất định định sẽ không kháng cự…”
“Tống Hân Nghiên, em có biết anh là ai không?”
“Là chồng em… Tưởng Tử Hàn.”
Hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn, giọng nói nhẹ nhàng, bồng bềnh tựa như một chiếc lông vũ quét qua lòng anh.
Tưởng Tử Hàn vùi đầu vào cổ cô, khẽ cắn một cái, nghiến răng nói: “Cho em cơ hội cuối cùng, nếu em không thật lòng thì anh nhất định sẽ không động vào em!”
Tưởng Tử Hàn run rẩy.
“Tưởng Tử Hàn, em thật sự rất rất yêu anh. Sau khi gặp anh em mới biết, so với anh, tất cả đàn ông khác đều là cặn bã.”
Đôi mắt trong veo của Tống Hân Nghiên phủ kín hơi nước: “Có phải anh ghét bỏ em không?”
Tưởng Tử Hàn không cho Tống Hân Nghiên cơ hội lùi bước hay thốt ra thêm lời nào nữa mà lập tức ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, mạnh mẽ hôn cô. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
…
Rượu quả nhiên là một thứ đồ tốt.
Ngày hôm sau.
Tống Hân Nghiên thức giấc, vừa mới khẽ cử động đã cảm thấy toàn thân giống như được tháo ra lắp lại, nhức mỏi đến mức không dậy nổi.
Những hình ảnh đêm qua cũng ùa về đứt quãng trong đầu theo cơn nhức mỏi.
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, vùi mặt vào trong chăn.
Chăn bông có mùi thơm đặc trưng của nước giặt và cả hương vị nam tính chỉ thuộc về Tưởng Tử Hàn.
Tống Hân Nghiên chợt suy nghĩ vu vơ.
Nhớ lại hình ảnh xấu hổ đêm qua, mặt cô lập tức đỏ bừng đến tận mang tai, ngượng tới nỗi chỉ ước có một cái hố để chui xuống ba hôm.
“Tỉnh rồi à?”