CHƯƠNG
Trong lòng Cố Vũ Tùng giật thót, thôi toang rồi!
Anh ta bước mấy bước đuổi theo, ngăn Tống Hân Nghiên lại: “Chị dâu hiểu lầm rồi. Thần Nam với Minh Hạo từ thủ đô đến thăm tôi với anh Hàn, bọn tôi chọn địa điểm tụ tập là nơi này, đơn giản chỉ là lười chạy qua chạy lại thôi, ở đây cũng tiện ăn uống nghỉ ngơi luôn.”
Tống Hân Nghiên cười khẩy: “Đúng là tiện ăn nhậu chơi bời luôn một thể.”
Cố Vũ Tùng cười gượng hai tiếng: “Ăn uống ngâm suối nước nóng thôi, không chơi bời gì đâu!”
Anh ta vung tay lên, đuổi hết mấy nữ nhân viên phục vụ mặc áo tắm gợi cảm ra ngoài: “Nên làm gì thì đi làm đi, ở đây không cần các cô.”
Nhân viên phục vụ cười cười rời đi: “Nếu cậu Cố cần cái gì thì cứ gọi điện thoại, chúng tôi sẽ đưa tới cho anh.”
“Các cô ấy đều là nhân viên phục vụ ở đây.” Lục Minh Hạo kịp phản ứng lại, vội vàng giải thích theo.
Nhưng cậu Lục trời sinh đã có dáng vẻ phong lưu, nói chuyện rất không có sức thuyết phục.
Vì thế, cậu ta nâng cánh tay đập Tô Thần Nam một cái: “Lão Tô, đúng không?”
Khí chất học sinh giỏi hào hoa phong nhã của cậu Tô vào những lúc thế này lại phát huy tác dụng vô cùng lớn.
Anh ta gật đầu: “Tử Hàn còn chưa kịp vào cửa phòng đã đuổi theo cô rồi.”
Sở Thu Khánh là người cuối cùng mở lời.
Cô ta áy náy nhìn về phía Tưởng Tử Hàn: “Xem ra em lại gây thêm rắc rối cho anh rồi.”
Nhìn thấy cô ta, Tưởng Tử Hàn nhăn mày: “Sao cô lại ở đây?”
Sở Thu Khánh mỉm cười không nói gì.
Lục Minh Hạo vội đi tới bên cạnh anh, khẽ nói: “Ban nãy đến đây thì gặp được bọn họ ở hành lang. Mọi người đều là bạn nối khố lớn lên bên nhau, cũng đâu thể gật đầu coi như xong việc được, phải không?”
Ánh mắt của mọi người đều dồn cả vào Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên bình tĩnh tươi cười: “Chào mọi người, tôi là Tống Hân Nghiên, rất hân hạnh được gặp các anh.”
Lục Minh Hạo nhanh chóng vươn tay: “Chào chị dâu, em là Lục Minh Hạo. Là bạn từ thời thơ ấu của lão Tưởng. Cậu này là Tô Thần Nam, bọn em quen biết nhau từ khi còn mặc tã.”
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên không tốt cho lắm, nhưng vẫn nể mặt bắt tay với cậu ta: “Hoan nghênh các anh tới Hải Thành chơi.”
Rút tay về, cô không dừng lại một phút nào: “Tôi còn có việc phải xử lý, đi trước nhé. Lúc nào mời mọi người ăn cơm sau.”
Rồi xoay người định đi.
Tưởng Tử Hàn nắm lấy cánh tay cô: “Vừa mới ký bao nhiêu đơn?”
“Cái gì?”
Tống Hân Nghiên hơi sững người một lát rồi đáp: “Gần triệu sản phẩm, đơn hơn tỷ. Sao thế?”
Tưởng Tử Hàn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía mấy người Cố Vũ Tùng: “Hiểu chưa?”
Cố Vũ Tùng: “…”
Lục Minh Hạo: “…”
Tô Thần Nam: “…”
Ba người liếc nhìn nhau.