CHƯƠNG
Cô áy náy nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, mong mọi người hãy kiên trì thêm một thời gian nữa, chờ sản phẩm mới thuận lợi lên kệ là ổn. Sau khi hoàn thành, nhất định sẽ bổ sung tiệc khánh công cho mọi người. Còn hôm nay, để tôi mời mọi người ăn khuya.”
Tống Hân Nghiên đưa di động cho Liễu Hoài Thu: “Mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi nhé. Liễu Hoài Thu, cô phụ trách đặt món.”
“Tuân lệnh.” Liễu Hoài Thu vui sướng nhận di động.
Mọi người cũng đồng loạt hoan hô, vừa cảm ơn Tống Hân Nghiên vừa vây quanh Liễu Hoài Thu gọi món.
Bởi vì đêm khuya không nhiều người đặt cơm ngoài nên bên giao hàng tới rất nhanh.
Mọi người cứ thế dọn trống một góc bàn họp, người đứng người ngồi, ăn luôn tại chỗ.
Liễu Hoài Thu cầm một phần gà cay tới chỗ Tống Hân Nghiên: “Tổng giám đốc Tống, ăn gì đã rồi làm tiếp. Ngon lắm đấy.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu khỏi máy tính: “Mọi người ăn trước đi, tôi làm nốt chỗ này rồi ăn.”
Tuy mấy người bạn Tưởng Tử Hàn không ký hợp đồng, nhưng nếu đã khẳng định trước mặt Tưởng Tử Hàn thì chắc chắn sẽ không nuốt lời.
Đều là công tử nhà thế gia ở thủ đô, chút tín nhiệm này vẫn phải có.
Tuy rằng cô không muốn dựa vào Tưởng Tử Hàn để làm ra thành tích trong công việc, nhưng người ta tặng không đơn hàng lớn thì mình chẳng có lý gì mà không lấy cả.
Cô tự tin với sản phẩm của mình, tin tưởng nó có thể mang lại lợi ích cho cả hai bên.
Nhân lúc này, cô phải lên kế hoạch cho toàn bộ quy trình, kẻo đến lúc đơn hàng tồn đọng thì lại luống cuống tay chân.
Chờ Tống Hân Nghiên bận việc xong xuôi, các đồng nghiệp tăng ca đã gần giải quyết xong bữa khuya.
Liễu Hoài Thu chuyển một phần để dành cho cô: “Tổng giám đốc Tống, mau ăn đi.”
“Cảm ơn!”
Tống Hân Nghiên đang định ăn thì…
“Ái da!”
Một quản lý cấp cao chợt ôm bụng ngã xuống ghế dựa: “Tự nhiên bụng sao ấy nhỉ, cứ đau đau.”
Người này vừa nói vừa ứa mồ hôi lạnh.
“Hay là ăn vào đau bụng…”
Tống Hân Nghiên còn chưa nói xong, lại có người khác bắt đầu kêu đau bụng.
Một người, hai người, ba người…
Người đầu tiên có phản ứng đã bắt đầu nôn mửa, mới nôn vài cái đã không ngồi nổi ghế dựa nữa, trượt thẳng xuống đất.
Tống Hân Nghiên ngớ người.
Bốn chữ ‘ngộ độc thực phẩm’ to đùng hiện lên trong đầu cô.
Mặt cô tái mét, cầm di động gọi cấp cứu, đồng thời nhấn máy bàn liên hệ nội tuyến, tìm bảo vệ đang trong ca trực.
…
Khách sạn suối nước nóng Thủy Loan.
Điện thoại của Cố Vũ Tùng vang lên.
Anh ta nhận máy, lập tức biến sắc.