Chương
“Anh xong việc rồi à?” Tống Hân Nghiên đứng dậy, dụi mắt cho tỉnh táo.
“Ừ. Em mệt quá rồi, anh đã bảo Chúc Minh Đức đặt một phòng ở khách sạn cạnh bệnh viện. Qua đó nghỉ đi.”
“Không cần đâu. Em vừa chợp mắt một lúc, hết buồn ngủ rồi…”
Tưởng Tử Hàn hoàn toàn không nghe, bắt buộc đưa cô ra khỏi bệnh viện.
Phòng khách sạn là phòng suite.
Tưởng Tử Hàn cầm áo tắm mới tinh mà Chúc Minh Đức đã chuẩn bị từ trước vào phòng tắm: “Rửa mặt xong ăn tạm cái gì rồi ngủ đi. Nếu em không tự giác, anh không ngại tự tay giúp em đâu đấy.”
Nói đến nửa câu cuối, giọng anh vô thức khàn hẳn xuống, cảm giác quyến rũ chết người.
Mặt Tống Hân Nghiên đỏ lên, chạy ào vào phòng tắm, trở tay khóa cửa lại.
Tưởng Tử Hàn ở ngoài cửa bật cười.
Tống Hân Nghiên rửa mặt xong đi ra, anh lại canh chừng cô ăn xong bữa sáng, sau đó lên giường nằm.
Tưởng Tử Hàn xoay người, hôn lên môi Tống Hân Nghiên: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, khi nào em dậy thì chắc bên cảnh sát cũng khoanh vùng người hiềm nghi rồi.”
Tống Hân Nghiên nghe lời gật đầu.
Tưởng Tử Hàn định rời đi.
Cô nắm lấy vạt áo anh: “Tưởng Tử Hàn, cảm ơn anh.”
Giọng cô vừa mềm vừa lười nhác, nghe xong khiến người ngứa ngáy trong lòng.
Tưởng Tử Hàn nhướng mày, như cười như không: “Nếu muốn cảm ơn thật lòng thì bồi bổ tinh thần cho tốt vào, tối nay về rồi từ từ cảm ơn.”
Mặt Tống Hân Nghiên đỏ bừng lên, vội buông tay khỏi vạt áo anh như bị điện giật. Sau đó cô kéo chăn lên, trùm kín từ đầu đến chân.
Tưởng Tử Hàn vui vẻ bật cười, sau đó xoay người rời đi.
…
Bệnh viện Phổ Nhân.
Chúc Minh Đức cầm một xấp tài liệu vào văn phòng Tưởng Tử Hàn.
“Sếp, đây là kết quả điều tra của bên cảnh sát.”
Anh ta cung kính đặt văn kiện lên bàn làm việc của Tưởng Tử Hàn: “Trên đường giao cơm, nhân viên giao hàng cho mợ chủ bị một nhân viên giao hàng khác đâm phải, bị thương khá nghiêm trọng, không thể tiếp tục giao hàng. Người giao hàng đâm phải anh ta chủ động đề nghị giao nốt đơn hàng này cho anh ta.”
Cố Vũ Tùng nhíu mày: “Thế là nhân viên giao hàng đâm người kia hạ độc à?”
Vẻ mặt Chúc Minh Đức nghiêm túc: “Hiện tại mọi chứng cứ đều chỉ về hướng này. Nhưng cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ đầu độc trực tiếp. Còn nữa, nhân viên kia luôn đeo khẩu trang, đội mũ bảo hiểm, lại còn mặc đồng phục giao hàng giống nhân viên kia như đúc. Từ camera theo dõi không xác nhận được gương mặt. Sau khi đưa cơm, hắn cũng biến mất.”
“Có thể tính toán chi li không chút sơ hở nào thế này, xem ra người đứng sau giật dây hiểu rất rõ tình hình của chị dâu. Như vậy chỉ có hai khả năng thôi. Hoặc là người này là người bên cạnh chị dâu, còn lại cũng chỉ có thể là có nội gián ngay bên cạnh chị dâu!”