Chương
Tống Hân Nghiên thất vọng nói: “Chắc chắn cô ấy bị người ta xúi giục. Nếu trong lòng cô ấy có bất mãn, có nghi vấn thì sao không tới tìm em rồi nói cho rõ ràng chứ? Cô ấy…”
“Giữa người với người, không thể nào có sự tin tưởng tuyệt đối.”
Tưởng Tử Hàn bình tĩnh nói.
Mọi lời của Tống Hân Nghiên đột nhiên im bặt.
Tưởng Tử Hàn tiếp tục bóc tôm cho cô: “Xem như vẫn còn chút đầu óc, không bị tức giận làm cho choáng váng. Ăn cơm cho ngon đi, sau đó nghỉ ngơi, ngày mai bình tĩnh lại đi làm sản phẩm mới của em, những chuyện khác cứ giao cho anh. Anh đã sắp xếp người đi điều tra rồi. Chuyện này cần phải tra kỹ, bên cạnh em có quá nhiều điều không thể xác định, nếu không tra ra, anh cũng không yên tâm. Còn nữa…”
Anh nhìn cô, lại một lần nữa nghiêm túc nhắc nhở: “Thanh lọc những nhân viên bên cạnh em đi. Anh bảo Cố Vũ Tùng chọn những nhân viên chuyên nghiệp có thể tin cậy được ở bên này, tất cả đều là nhân tài kiệt xuất trong ngành sản xuất. Từ kỹ thuật đến tiêu thụ, thậm chí đóng gói kiểm tra đo lường gì đó ở bên nhà xưởng đều có thể làm được hết, có thể yên tâm dùng.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên tràn đầy ấm áp.
Cô dịu dàng cười: “Anh yêu, sự cảm kích của em với anh đã không thể dùng từ ngữ để biểu đạt nữa rồi.”
Tưởng Tử Hàn liếc nhìn cô một cái đầy thâm ý.
Cô nhóc xấu xa này, đã lâu lắm rồi không gọi anh là anh yêu.
Rốt cuộc là cảm động đến nhường nào thế?
Vừa nghĩ vậy, Tống Hân Nghiên lại nói: “Nhưng mà…”
Khóe môi Tưởng Tử Hàn vừa định nhướng lên lại bị từ “nhưng” này làm cho cứng đờ lại.
Tống Hân Nghiên rút khăn giấy, nắm lấy tay Tưởng Tử Hàn, lau ngón tay dính mỡ cho anh.
“Mong anh hãy tin người vợ này, những việc này em vẫn có thể xử lý được. Tưởng Tử Hàn, có thể gặp anh thật sự là phúc khí em tu tám đời, em thật sự rất hạnh phúc. Nhưng em không muốn chỉ làm cây tầm gửi dựa vào anh. Ánh mắt anh Tưởng tốt như vậy, người vợ anh cưới nhất định là một người phụ nữ tài hoa hơn người, năng lực xuất chúng! Anh nói có đúng không?”
Tưởng Tử Hàn thấy hơi khó chịu.
Cô gái nhỏ này học thói xấu rồi.
Giờ còn biết vừa đấm vừa xoa nữa.
Ngón tay dính mỡ đã được cô tỉ mỉ lau sạch.
Anh không kiềm chế được, trở tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, kéo cô lại, ôm vào lòng rồi mạnh mẽ hôn xuống.
Tống Hân Nghiên vừa ăn tôm, khóe miệng vẫn còn dính vị tôm hùm đất xào cay.
Đột nhiên bị hôn như thế, mặt cô đỏ bừng lên, vừa lúng túng vừa xấu hổ, muốn tránh ra.
Tưởng Tử Hàn lại không cho cô cơ hội, dùng lưỡi cạy răng cô ra, thành công xâm chiếm càn quét một hồi.
Mãi cho tới khi Tống Hân Nghiên sắp không thở nổi, anh mới buông tha cho cô.
Tim hai người đều đập cực nhanh, hơi thở dồn dập.
Tưởng Tử Hàn nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, cụng vào trán cô, cất giọng khàn khàn: “Vợ của anh đương nhiên là tuyệt nhất, nhưng cái gì em cũng không cho anh làm, có nghĩ cho anh không thế?”