Chương
…
Bên kia.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc bước vào một xưởng từng có hợp tác.
So với những xưởng khác, xưởng này quy mô lớn nhất, dây chuyền sản xuất và vấn đề vệ sinh đều tương đối khiến Tống Hân Nghiên vừa lòng.
Khuyết điểm duy nhất là xưởng này làm ăn tốt quá, khá là bận rộn!
Sau khi nghe xong yêu cầu của Tống Hân Nghiên, người phụ trách của đối phương lộ vẻ khó xử: “Giám đốc Tống, chúng ta cũng là người quen với nhau cả, tôi không nói vòng vo với cô nữa nhé. Không phải tôi không muốn giúp cô, mà là số lượng cô muốn lớn quá, thời gian lại gấp rút. Dù chúng tôi có lòng cũng không giúp được đâu.”
“Tổng giám đốc Hồ, giá cả không thành vấn đề.”
“Giám đốc Tống, lão Hồ tôi là ai cô còn không hiểu à. Thực sự không phải vấn đề giá cả, mà là năng lực sản xuất của chúng tôi có hạn thôi, không thể xuất hàng đúng thời gian được…”
Đang nói, điện thoại của tổng giám đốc Hồ chợt vang lên.
Ông ta nói một câu xin lỗi, sau đó đứng dậy qua bàn làm việc nhận điện thoại.
Khương Thu Mộc tức giận ra mặt, đè thấp giọng nói: “Lão họ Hồ này cố ý. Nghe thấy tăng giá một cái là hai mắt sáng rỡ như sao, tưởng bọn mình mù hay thế nào!”
Tống Hân Nghiên trấn an vỗ vỗ cánh tay cô ấy: “Bây giờ là chúng ta cầu xin người ta.”
Đối phương không động tâm chỉ có thể chứng minh tiền cho không đủ.
Cô nhanh chóng thầm tính toán xem còn có thể nhượng ra bao nhiêu lợi nhuận cho xưởng gia công.
Tổng giám đốc Hồ quay lại, Tống Hân Nghiên vừa định tăng giá thêm một chút đã nghe ông ta nói: “Ôi trời, để giám đốc Tống đợi lâu rồi. Vừa rồi tôi đã đề đơn xin giúp cô với lãnh đạo bên trên, cấp trên đồng ý hoãn sản xuất các sản phẩm khác, ưu tiên sản xuất cho cô trước rồi.”
Niềm vui tới bất ngờ khiến Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc choáng váng cả đầu.
Ban đầu tổng giám đốc Hồ không đồng ý, Tống Hân Nghiên đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng dành ra tổn thất lớn rồi, ai ngờ tình thế lại đảo ngược.
Lời vừa định nói thoáng cái xoay chuyển: “Thế thì cảm ơn tổng giám đốc Hồ nhiều. Xin ông yên tâm, chúng tôi sẽ bồi thường mọi tổn thất của mọi người, giá hàng lần này chúng tôi tính cho các ông bằng giá xuất xưởng, không lấy một xu.”
Chỉ cần có thể thuận lợi xuất hàng đúng hạn, giảm thiểu số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là đã đủ bù đắp lỗ thủng này rồi.
Lúc này, có lời lãi gì hay không đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần đảm bảo danh dự và thanh danh là được. Qua một thời gian nữa là có thể kiếm bù số lỗ thôi.
Tổng giám đốc Hồ nịnh nọt cười nói: “Xem giám đốc Tống nói gì kìa. Hai nhà chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, sao chúng tôi có thể bỏ đá xuống giếng vào lúc này, nâng phí gia công lên được. Có thể giúp đỡ là tốt rồi, cô cứ yên tâm đi, phí tổn chúng tôi vẫn tính giá gốc, không tăng giá một xu!”
Tống Hân Nghiên: “…”
Khương Thu Mộc: “…”
Đồng chí này học chuyên ngành lật mặt đấy à!
Hai người liếc nhau rồi lập tức cảm kích nói lời cảm ơn, sau đó “rèn sắt ngay khi còn nóng”, trực tiếp hạ đơn đặt hàng, cuối cùng mới yên tâm rời đi.