Chương
Phân xưởng.
Tống Hân Nghiên đang bận bịu thì chiếc điện thoại cục gạch trong túi của bộ quần áo vô trùng vang lên.
“Ra đây đi, anh đang ở bên ngoài.”
Anh trai?
Cô vui mừng, vội vàng bỏ việc đang làm trong tay xuống để ra ngoài.
Trước cổng nhà xưởng, Tống Dương Minh mặc bộ đồ rằn ri màu xanh biếc của quân đội.
Ở phía sau anh ấy là một đội quân nhân ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng một hàng đầy đoan chính.
Bọn họ cũng mặc đồ rằn ri giống Tống Dương Minh, đứng dưới ánh mặt trời mùa hè, quần áo đều ướt đẫm mà vẫn không nhúc nhích, y như những cỗ máy không có cảm giác.
Tống Hân Nghiên thu hồi ánh mắt kinh ngạc: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Cô tới gần, dùng giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Còn dẫn theo nhiều đồng đội thế?”
Tống Dương Minh giơ tay lên, xoa nhẹ đỉnh đầu cô đầy cưng chiều: “Ở đơn vị thấy tin tức nhà xưởng bị cháy làm anh sợ chết khiếp. Cũng may mà em không sao, lần này vội quay về để “Trao gửi yêu thương” đấy thôi.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy ấm áp.
Tống Dương Minh nghiêng người, ý chỉ đội ngũ đang đứng nghiêm túc chỉnh tề đằng sau mình: “Ở đây có người của hai đại đội, đều là quân nhân làm trong dây chuyền sản xuất của quân đội. Chỗ em thiếu người, anh bèn đưa tới giúp đỡ. Thế nào? Kinh ngạc không?”
“Kinh ngạc cái gì, kinh hãi thì đúng hơn.”
Tống Hân Nghiên vừa cảm động vừa lo lắng: “Anh, anh mau dẫn người về đi, anh đang vi phạm quy định đấy. Nếu mà để Ủy ban kiểm tra kỷ luật điều tra ra được thì tương lai của anh sẽ bị hủy hoại hết mất.”
Tống Dương Minh thản nhiên cười: “Anh trai em là loại người sẽ vi phạm kỷ luật sao?”
Tống Hân Nghiên mím môi không nói gì, vẫn thấy lo lắng.
Tống Dương Minh buồn cười giải thích: “Bộ đội và Chính phủ đều có thỏa thuận hỗ trợ công tác khẩn cấp tương ứng. Nhà họ Tống là nguồn thuế lớn của Hải Thành, nhà xưởng lớn nhất bị cháy, đáng lý có thể xin hỗ trợ. Cũng chỉ có đứa ngốc như em mới ngốc nghếch thế, việc gì cũng gánh vác một mình. Yên tâm đi! Anh trai của em đến hỗ trợ theo đúng quy trình, giúp đỡ tạm thời, không phạm quy.”
Còn có chuyện tốt như thế này sao?
Quân đội nhân dân giúp đỡ nhân dân, đúng là quá tốt.
Trái tim thấp thỏm của Tống Hân Nghiên bấy giờ mới hạ xuống.
Cô quay người về phía đội quân, khom lưng cúi người thật sâu, nói một cách chân thành: “Cảm ơn mọi người đã tới giúp đỡ, vất vả cho mọi người rồi.”
Những quân nhân sau lưng Tống Dương Minh cũng đồng nhất đáp lại bằng một nghi thức chào quân đội: “Giúp đỡ quần chúng nhân dân là chức trách của chúng tôi! Không vất vả!”
Không còn gì phải lo nghĩ, Tống Hân Nghiên vội tìm trưởng phòng phụ trách sản xuất tới, bảo ông ta sắp xếp mọi người lần lượt các công xưởng và làm việc.
Tống Hân Nghiên dẫn Tống Dương Minh tới phòng làm việc.
Cô rót nước cho Tống Dương Minh: “Phòng làm việc tạm thời, vẫn chưa chuẩn bị gì cả, anh chịu khó một chút nhé.”