Chương
Cửa sổ xe bị kéo lên, lớp chống nhìn trộm khiến ánh sáng trong xe lập tức trở nên tối tăm hơn mấy phần.
Tống Hân Nghiên cực kỳ nghẹn lời.
Người đàn ông đã sốt sắng bắt đầu cởi quần áo của cô: “Ở đây không có camera, cả buổi cũng không có lấy một chiếc xe ngang qua đây đâu. Mà dù có đi qua thì cũng chẳng sao, không ai nhìn thấy tình hình bên trong xe nên rất an toàn, cũng rất… kích thích!”
Quả thật rất kích thích!
Tống Hân Nghiên mới chỉ nghe anh nói thôi mà cả người đã không kìm được khẽ run lên.
Cô chống cự.
Người đàn ông khống chế tay cô ra phía sau, hai ba nhát đã lột cô sạch sẽ.
Tống Hân Nghiên vừa tức lại vừa bực, cô giãy dụa, ngăn được bên trái nhưng không phòng được bên phải: “Nhưng cũng không thể ở bên ngoài được, chúng ta về…”
“Bị chụp cũng chẳng sao! Vừa hay để cho tất cả mọi người đều biết em là người phụ nữ của ai!”
Tống Hân Nghiên nghẹn lời: “Anh…”
Anh không cần mặt mũi, nhưng em cần!
Người đàn ông thẳng thừng chặn miệng cô lại, bắt đầu công thành chiếm đất.
Tống Hân Nghiên không giữ đầu óc tỉnh táo được hai giây đã tan tác đến rối tinh rối mù.
Lúc mơ màng, cô nghe thấy người đàn ông thở dốc thề thốt bên tai cô: “Kẻ nào dám tơ tưởng người phụ nữ của anh thì đều phải chết! Nếu em dám ra ngoài chòng ghẹo thằng khác, anh sẽ trói em trên giường rồi làm em đến chết mới thôi!”
Cô gắng lấy lại chút lý trí, nghiến răng nói: “Cả ngày trong đầu đám đàn ông các anh đều nghĩ đến cái lung tung khỉ gió gì thế!”
Tưởng Tử Hàn cắn thật mạnh lên cổ cô: “Tuyên thệ chủ quyền!”
Rõ ràng là bốn chữ vô cùng độc đoán, nhưng trong lòng Tống Hân Nghiên lại ngập tràn ấm áp, cảm giác an toàn gấp bội.
Cô không còn thẹn thùng hay sợ hãi nữa, hai tay thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông rồi vòng lên cổ anh, chủ động hôn anh…
Cơn kích tình qua đi, đầu óc Tống Hân Nghiên trống rỗng, nằm rạp trên ghế, ngay cả một ngón tay cũng chẳng muốn động.
Tưởng Tử Hàn ôm người lên, nhặt quần áo bị vứt dưới sàn xe rồi giúp cô mặc từng cái một: “Về nhà ngủ một giấc tử tế.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu, khàn giọng nói: “Không được, lát nữa em còn phải thay ca cho anh trai.”
“Em vẫn còn sức cơ à?”
Gương mặt nhỏ của Tống Hân Nghiên đỏ bừng, thẹn quá hóa giận trừng mắt với anh: “Anh cố ý đúng không?”
Tưởng Tử Hàn mỉm cười đầy ẩn ý, không nói hết.
Hàng ghế sau đầy dấu vết và mùi vị mờ ám, dù Tống Hân Nghiên có mặt dày đến đâu cũng không thể cứ ở đó bốn mắt nhìn nhau với Tưởng Tử Hàn được.
Hai người trở lại vị trí ghế trước, xe lại lên đường lần nữa.