CHƯƠNG
Đám đông bị tách ra, một cô gái với gương mặt sưng tấy vọt tới trước mặt anh.
Đôi mắt trong suốt thuần khiết của cô gái tràn ngập vẻ tủi thân: “Anh yêu, người ta bị thương như vậy mà sao giờ này anh mới đến?”
Giọng nói nũng nịu khiến người nghe nổi da gà toàn thân.
Tưởng Tử Hàn áp chế lửa giận trong đôi mắt lạnh lùng.
Nhóm fangirl xung quanh không nghe theo.
“Hừ, cô là ai? Tại sao lại nói bác sĩ Tưởng là của cô?”
“Đúng đấy, cả bệnh viện chúng tôi đều biết bác sĩ Tưởng hiện vẫn còn độc thân. Xấu ma chê quỷ hờn ở đâu chui ra thế?”
“Anh yêu ơi, bọn họ không tin kìa, hay là để em chứng minh nhé?”
Tống Hân Nghiên đánh mắt nhìn đám đông rồi ghé sát lại Tưởng Tử Hàn, nói nhỏ vào tai anh nhanh như chớp: “Bác sĩ Tưởng, tôi thấy chuyện bất bình nên rút đao tương trợ, cứu người như cứu hỏa, anh đừng phá đám đấy!”
Hương thơm thoang thoảng trên người cô gái xộc vào mũi khiến Tưởng Tử Hàn hơi nheo mắt lại.
Trước khi Tống Hân Nghiên lùi ra sau, người đàn ông đã duỗi bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo mềm mại của cô: “Chúng mình hiểu rõ lòng nhau là được, cần gì phải quan tâm cách nhìn của người khác chứ?”
“Chụt!”
Khóe mắt Tống Hân Nghiên cong cong, ước lượng bước chân rồi đặt một nụ hôn lên má người đàn ông: “Em biết anh không nỡ để em chịu ấm ức mà!”
Khuôn mặt hoàn mỹ ở sát gần cô như thế, không hôn một cái thì thật lãng phí của trời!
Nhất thời, tiếng hít sâu vang lên từ bốn phía.
Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn chợt run lên, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Tống Hân Nghiên cứ như chẳng cảm thấy gì, cô nắm tay anh bước ra khỏi đám đông rồi đi tới phòng làm việc của bác sĩ.
Cửa vừa đóng lại, cô liền buông tay anh ra: “Trốn thoát thành công, không cần cảm ơn đâu.”
Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên một thoáng, sau đấy đi tới ngồi vào bàn làm việc: “Đừng tưởng rằng giở chút mánh lới thì khám bệnh không cần xếp hàng.”
“Sao anh biết tôi tới khám bệnh?” Tống Hân Nghiên nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời: “Tôi mắc bệnh tương tư, do nhớ anh mà thành đấy! Vết thương trên mặt chỉ là khổ nhục kế thôi.”
Cô cúi người xuống, rướn hơn nửa người qua bàn làm việc của Tưởng Tử Hàn: “Tôi vừa cứu anh, anh có muốn suy nghĩ tới việc lấy thân báo đáp không?”
“Cứu tôi?”
Tưởng Tử Hàn cười mỉa, giễu cợt nói: “Đổi một cách khác để quyến rũ tôi, đúng là có sáng tạo hơn bọn họ.”
Tống Hân Nghiên thở dài: “Tuy không hoàn toàn như ý nhưng dù sao cũng thu hút sự chú ý của anh. Có điều tôi muốn đính chính lại một chút, bác sĩ Tưởng à, tôi thật sự thích anh! Ngay lần đầu tiên gặp mặt là tôi đã bị vẻ ngoài điển trai và khí chất nổi bật của anh quyến rũ rồi. Anh chính là thần Venus trong lòng tôi!”
Cô chỉ vào cơ thể mình rồi ra dấu, chớp chớp mắt nói: “Anh nhìn xem, tôi cũng xinh mà, muốn nhan sắc có nhan sắc… Ờm, tuy hôm nay mặt hơi xấu nhưng bình thường tôi có thể bỏ xa mấy bà cô bà thím ngoài kia mười tám con phố. Ngực tấn công mông phòng thủ, dễ đẻ lắm đấy, người đẹp dáng thon dễ ngã vào lòng, anh có muốn thử xem sao không?”