Chương
Chỉ được vài phút thì Tống Hân Nghiên đột nhiên sốt ruột hoảng hốt mở cửa chạy ra, Giang Bảo Lâm ôm Khương Thu Mộc đi sát theo sau, mãi cho đến khi ba người tiến vào thang máy.
Thời gian đồng bộ trên video đã chứng minh Tống Hân Nghiên vô tội.
Tưởng Tử Hàn vừa tắt đi thì cơn giận lại lập tức xông lên, vẻ tàn nhẫn giữa hai đầu lông mày bùng nổ: “Các cậu biết thì tại sao vừa nãy không nói!”
Cố Vũ Tùng: “…”
Lục Minh Hạo: “…”
Tô Thần Nam: “…”
Chúc Minh Đức: “…”
Cố Vũ Tùng thở dài: “Anh Hàn, lúc đó anh giận như vậy, bọn em dám đến gần anh trong vòng mười mét lúc anh tức giận chắc!”
Như vừa nãy ấy, anh ta ở ngoài cửa thiếu chút nữa bị bình hoa đập vào người kia kìa.
Tưởng Tử Hàn đứng dậy “vèo” một cái từ sofa: “Cho nên các cậu cứ nhìn tôi đuổi cô ấy đi?”
Mấy người: “…”
Tô Thần Nam bình tĩnh nói: “Tử Hàn, anh bị người ta nắm được nhược điểm rồi.”
Biệt thự vắng vẻ đột nhiên yên tĩnh như ve sầu mùa đông.
Tô Thần Nam tiếp tục nói: “Cố Vũ Tùng nói hai người vừa mới làm lành đúng không? Anh quan tâm đến Tống Hân Nghiên, anh để ý cô ấy! Mà có người đã nhìn ra được, cho nên mới lần lượt cho anh xem mấy thứ này, lần lượt châm ngòi ly gián. Mà quan trọng là lần nào anh cũng trúng chiêu.
Tưởng Tử Hàn mím chặt cánh môi, khuôn mặt vô cùng tức giận.
Anh nhắm mắt, nhíu mày cố gắng đè sự nôn nóng đột nhiên dâng trong lòng xuống.
Khốn kiếp! Loại cảm giác bị người ra dắt mũi này thật sự vô cùng tồi tệ!
“Thứ tôi để ý không phải cô ấy, mà là danh dự của thân phận mợ Tưởng! Cô ấy ngồi ở vị trí này thì phải có nghĩa vụ thoát ra khỏi những phiền toái ấy! Hơn nữa…”
Anh nhìn về phía mấy người bạn tốt của mình, kiên định nói: “Không có bất kỳ ai có thể trở thành điểm yếu của tôi hết!”
Anh sẽ không để cho thứ như vậy tồn tại!
Vịt chết còn cứng mỏ!
Trong lòng mấy người Lục Minh Hạo đồng thời nghĩ như vậy.
Tưởng Tử Hàn như bị chính bản thân mình thuyết phục thành công, sự bực bội trong lòng cũng lắng xuống: “Tôi sẽ tạo cho người tôi để ý một vỏ bọc cứng rắn nhất, để cô ấy bách độc không thể xâm hại, đạn pháo không thể phá được!”
Ba người Cố Vũ Tùng khiếp sợ.
Lục Minh Hạo buột miệng thốt ra: “Làm thế xong vẫn còn là người được nữa à?”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng ném một ánh mắt qua.
Lục Minh Hạo vội vàng giơ tay đầu hàng: “Nói sai rồi, nói sai rồi.”
Tưởng Tử Hàn không so đo với cậu ta, ánh mắt chuyển một cái rơi xuống trên người Cố Vũ Tùng cùng Chúc Minh Đức bên cạnh anh ta, nhíu mày: “Sao hai cậu còn ở đây?”
Cố Vũ Tùng: “?”
Tại sao anh ta không được ở đây.