CHƯƠNG
Mộ Kiều Dung lau nước mắt, trái tim nhảy lên đập thình thịch.
Bà ta vội vàng run rẩy lấy điện thoại, sốt sắng gọi đi: “Phái vài người trông chừng cậu chủ thật chặt, có gì khác thường phải lập tức báo ngay.”
…
Lục Minh Hạo cùng Tô Thần Nam nhận được điện thoại của Chúc Minh Đức, lập tức chạy tới.
Lúc hai người ở quán bar tìm được Tưởng Tử Hàn, trước mặt anh đã bày một đống vỏ chai rượu.
Vẫn còn bình thường.
Lục Minh Hạo nhẹ nhàng thở hắt ra, bình thản qua đó: “Lão Tưởng! Anh chán quá đấy nhé, về uống rượu mà không gọi bọn em gì cả.”
Tô Thần Nam đánh giá Tưởng Tử Hàn từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt dừng trên mu bàn tay máu thịt lẫn lộn của anh: “Tay bị sao thế?”
Mu bàn tay của Tưởng Tử Hàn toàn là vết thương lớn nhỏ có đủ, là lúc ở Hải Thành đánh nhau với Tống Dương Minh mà có.
Nhìn vết thương cũng không quá nghiêm trọng.
Nhưng có một số chỗ máu đã đông lại, có một số vết thương vẫn còn đang không ngừng chảy máu.
Lục Minh Hạo hít ngược một hơi: “Tay bị như vậy mà anh không đến bệnh viện đi, còn ở đây uống rượu được à? Còn muốn tay nữa không thế!”
Cậu ta vội bước tới đoạt lấy ly rượu trong tay Tưởng Tử Hàn, dáng vẻ vô cùng đau lòng: “Rốt cuộc anh có biết đôi tay này của anh quan trọng như thế nào không? Mua bảo hiểm cũng có thể khiến công ty bảo hiểm bồi thường đến phá sản đấy! Đây chính là vũ khí cứu sống người! Không thể để nó bị gì được đâu! Mau đứng lên, chúng ta đến bệnh viện.”
“Không cần.”
Tưởng Tử Hàn đẩy tay Lục Minh Hạo ra, không cần ly rượu nữa, cứ thế cầm chai rượu lên, ngửa đầu nốc thẳng.
Rượu cay đắng đốt một đường từ yết hầu đến dạ dày, đốt đến mức sắp chịu không nổi nữa anh mới dừng lại, mỉa mai thở hồng hộc: “Đến người phụ nữ cùng với con của mình cũng không bảo vệ được, cứu thêm nhiều người nữa thì có ích lợi gì!”
Chuyện ở Hải Thành, Lục Minh Hạo với Tô Thần Nam cũng đã nghe Chúc Minh Đức nói rồi.
Hai người bỗng chốc cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Tô Thần Nam ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tử Hàn, lấy một chai rượu khác cụng vào chai rượu trên tay anh: “Muốn uống thì cứ uống, tôi uống với anh.”
Nói xong liền uống trước một hớp lớn.
Lục Minh Hạo cũng cởi áo khoác ra, oai vệ ngồi xuống: “Em cũng uống với anh.”
Trước đó Tưởng Tử Hàn đã uống không ít rồi, không bao lâu đã say mèm.
Tô Thần Nam cùng Lục Minh Hạo nhẹ nhàng thở phào, ném bình rượu đi, gọi điện thoại gọi cho bác sĩ tư nhân.
…
Cùng lúc đó.
Ở một nơi nào đó của thủ đô, trong một biệt thự xa hoa.
Tưởng Diệc Sâm đang chơi mạt chược với ba người bạn tốt của mình.
Một tên thuộc hạ mặc áo đen nhìn như vệ sĩ tiến vào, cung kính đến cạnh anh ta, cúi đầu ghé vào bên tai anh ta thấp giọng nói: “Cậu chủ, có tin tức tốt.”