Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

chương 495

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Tưởng Tử Hàn cười mỉa: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, còn nhiều gia đình ở thủ đô có thể xứng vai xứng vế với nhà họ Tưởng lắm, mẹ không tin thì cứ tiếp tục đi. Mẹ tìm nhà nào là con sẽ tiêu diệt nhà đó! Không tin thì chúng ta cứ chống mắt lên mà xem!”

Nói dứt lời, Tưởng Tử Hàn đi lên lầu.

Một lát sau, anh bế Tưởng Minh Trúc từ trên lầu đi xuống.

Mộ Kiều Dung hoang mang hoảng sợ: “Con muốn đưa Minh Trúc đi đâu?”

Tưởng Minh Trúc cười khì khì, vẫy tay với Mộ Kiều Dung, cất giọng nói non nớt: “Ba muốn đưa con về nhà với mẹ, tạm biệt bà nội nha!”

Mộ Kiều Dung khiếp sợ ngay tại chỗ.

Sở Thu Khánh giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu nhìn hai ba con Tưởng Tử Hàn rời khỏi biệt thự.

Sau nỗi khiếp sợ, Mộ Kiều Dung vội vàng nhìn về phía Sở Thu Khánh: “Thu Khánh à, chuyện lần này là do dì quá nóng vội, con đừng lo, dì sẽ nghĩ cách.”

Sự thù hận trên mặt Sở Thu Khánh lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười đáng thương tội nghiệp: “Không trách dì được, là do con, con không nên rung động với Tử Hàn.”

Hai tay buông thõng bên hông siết chặt lại.

Mọi thứ thành ra như thế này đều tại Tống Hân Nghiên hết!

Cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!

Những nhục nhã mà hôm nay cô ta phải chịu đều sẽ trả lại cho cô y chang!

Trên xe.

Tưởng Minh Trúc ngồi trên ghế an toàn dành cho trẻ em, lạnh lùng dành lời khen cho ba mình: “Cuối cùng cũng thấy ba khí phách được một lần, ngầu đấy!”

Tưởng Tử Hàn véo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô bé: “Dạo này con ngột ngạt lắm à?”

Tưởng Minh Trúc lườm anh: “Bây giờ ba mới nhận ra sao?”

“Không thích thủ đô đến vậy ư?” Tưởng Tử Hàn im lặng một lát: “Có muốn ra nước ngoài sống không?”

Hàng lông mày nhỏ xinh của Tưởng Minh Trúc nhướng lên: “Tống Hân Nghiên bỏ ba ra nước ngoài rồi à?”

Tưởng Tử Hàn không vui nhíu mày.

Con bé này mới có tí tuổi đầu mà cả ngày như bà cụ non, lại còn bỏ rơi với không bỏ rơi.

Lời trách mắng đến bên miệng.

Tưởng Minh Trúc lập tức thông minh nói: “Không được mắng con! Ngay cả người mù cũng nhìn ra được hai người có vấn đề! Huống hồ gần đây mẹ cũng không gọi điện thoại cho con.”

Dừng một lát, cô bé lại hỏi: “Mẹ có khỏe không? Lâu rồi không gặp, con rất nhớ mẹ…”

Lời răn dạy càng khó thốt ra khỏi miệng.

Tưởng Tử Hàn khẽ thở dài, xoa cái đầu nhỏ đáng yêu của con gái: “Cô ấy đi rồi, nhưng ba sẽ tìm lại được.”

Cô nhóc động viên, cổ vũ ba: “Cố lên nào! Con coi trọng ba! Đã làm sai việc gì thì phải mạnh dạn sửa sai.”

Cô bé vỗ ngực bảo đảm: “Mẹ không tha thứ cho ba thì còn có con. Ba mau chóng tìm mẹ đi, sau đó chúng ta sum họp với mẹ!”

Tưởng Tử Hàn bất lực mỉm cười: “Được!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio