CHƯƠNG
Đã có kết quả.
“Thế nào rồi bác sĩ?” Tống Hân Nghiên vội vàng hỏi.
Mặc dù đã quyết định chăm sóc Dạ Vũ Đình cả đời, không cần biết chân của anh ta có thể lành lại hay không.
Nhưng cô không hy vọng anh ta vì cứu mình mà lưu lại bất cứ thương tật nào trên cơ thể.
Bác sĩ từ tốn giải thích: “Kết quả phẫu thuật khá tốt, tình hình khôi phục cũng rất ổn. Nếu cảm thấy ở bệnh viện thật sự không quen thì vẫn có thể về nhà tĩnh dưỡng. Nhưng sau khi quay về vẫn phải nằm tiếp, ít nhất một tháng mới được xuống giường, bắt đầu tiến hành phục hồi chức năng.”
Tống Hân Nghiên vội vàng cảm ơn, nghiêm túc ghi chép từng lời nói của bác sĩ lại.
Dạ Vũ Đình biết mình có thể xuất viện về nhà nên rất vui vẻ, bèn bảo Dạ Nhất đi làm thủ tục xuất viện.
Anh ta hỏi Tống Hân Nghiên đang thu dọn đồ đạc trong phòng: “Bây giờ em ở đâu? Mấy ngày nay hôm nào em cũng ở bệnh viện chăm sóc cho anh, rất là cực khổ, đợi lát nữa anh sẽ đưa em về trước để em nghỉ ngơi.”
Tống Hân Nghiên không ngẩng đầu lên: “Tôi nói rồi, tôi sẽ chăm sóc anh đến khi anh khỏi hẳn. Sau này anh đi đâu thì tôi sẽ đi theo đó, nếu anh còn nói như vậy nữa là tôi sẽ giận thật đấy.”
Dạ Vũ Đình nhìn cô, đôi mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.
Nhân lúc cô đi qua bên cạnh mình, anh ta nắm chặt lấy tay cô, nói đầy cảm động: “Hân Nghiên, cảm ơn em. Không biết đời trước anh đã tích góp bao nhiêu công đức mới gặp được em ở kiếp này. Anh…”
Tống Hân Nghiên cứng đờ, nơi bị anh ta nắm lấy như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cô gần như vô thức muốn rút tay ra. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng trước khi hành động đã bị lý trí cưỡng ép ngăn lại.
Và thế là, cô chỉ đành mất tự nhiên để anh ta nắm tay của mình.
Ở ngoài phòng bệnh, Khương Thu Mộc vừa từ sân bay trở về đã nhìn thấy cảnh tượng phức tạp như thế.
Tống Hân Nghiên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Khương Thu Mộc đứng bên ngoài.
Cô kinh ngạc, cuối cùng cũng đã có cớ để rút tay ra khỏi tay Dạ Vũ Đình, cả người nhẹ nhõm hẳn đi: “Tớ tưởng cậu về rồi…”
Khương Thu Mộc cười hì hì bước vào: “Tớ vừa mới đến đây, còn chưa ăn chơi thỏa thích, cứ thế quay về sẽ thiệt thòi nhiều lắm.”
Tống Hân Nghiên nhíu mày khẽ đến mức khó nhận ra, vô thức liếc về phía cửa.
Khương Thu Mộc giả vờ không phát hiện ra điều gì cả, thoải mái nói: “Tớ xin lỗi vì chuyện ngày hôm nay nha. Tớ thật sự không biết anh ta sẽ đến. Nhưng mà cậu yên tâm, tớ đã đuổi anh ta đi giúp cậu rồi.”
Ánh sáng trong mắt Tống Hân Nghiên bỗng ảm đạm đi, cô mỉm cười: “Không sao hết, chuyện gì nên nói tớ đã nói rõ cả rồi.”
“Như vậy mới đúng, nếu đã thông suốt thì đừng để bản thân phiền lòng. Ôi trời, tớ không quen với nơi này chút nào, cậu ra ngoài đi dạo với tớ một lát nhé.”
Khương Thu Mộc vừa khoác tay Tống Hân Nghiên vừa nói. Cô ấy ngoái đầu, lướt qua cô rồi nhìn về phía giường bệnh: “Anh Dạ yên tâm, nhất định tôi sẽ mang người về đúng giờ cho anh, không ảnh hưởng đến việc bồi dưỡng tình cảm của hai người, càng không làm bóng đèn khi hai người ở cùng nhau đâu.”
Gương mặt của Tống Hân Nghiên lộ vẻ lúng túng.