CHƯƠNG
Tưởng Tử Hàn nhắm mắt: “Ba vừa mới mất, con không có tâm trạng nghĩ những chuyện này đâu ạ.”
Bà cụ Lam ngồi trên giường bệnh, nhìn chằm chằm cháu mình với ánh mắt sắc bén: “Không cần cháu lo lắng gì hết. Cháu chỉ cần phối hợp là được, bà sẽ cho người sắp xếp mọi chuyện!”
Bà lạnh giọng nhắc nhở Tưởng Tử Hàn: “Tử Hàn, đừng để ba con thất vọng. Những năm này, mặc dù con không ở bên cạnh chúng ta nhưng người nó để ý nhất chính là con, ở nhà cũng nhắc tới con nhiều nhất. Trong lòng nó, vị trí của con còn quan trọng hơn cả anh con. Mà điều quan trọng cuối cùng là, nó không nhớ tới anh con nhưng lại mãi chẳng yên tâm về con, chẳng lẽ ngay cả một nguyện vọng cuối này của nó con cũng không thể đồng ý với nó sao? Muốn nó chết không nhắm mắt?”
Tưởng Dĩ Bình nhìn Tưởng Tử Hàn, đôi mắt rét lạnh như có lửa lan ra tứ phía nhưng rồi lại ra sức kiềm chế xuống.
Tưởng Tử Hàn nghiến chặt răng, khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng tỏa ra sương lạnh.
Bà cụ Lam có khí thế mãnh liệt và độc đoán hệt như Tưởng Khải Chính: “Đã nhiều năm như vậy rồi, cháu nên hiểu rõ nỗi khổ của ba cháu. Hai nhà Tưởng Sở liên hôn là một viên thuốc an thần cho những người bên ngoài và các cổ đông. Những ngày này chuyện ba cháu gặp chuyện luôn bị chặn lại nhưng vẫn bị rỉ ra không ít tin tức, trong ngoài công ty sớm đã nổi lên tin đồn bốn phía, gió mưa phần phật. Vào thời khắc quan trọng như vậy, nếu không xử lý ổn thỏa, đợi nó qua đi rồi, tâm huyết cả đời của ba cháu cũng thành công cốc rồi!”
Bà thẳng thừng dặn dò Tưởng Diệc Sâm: “Cháu cả, cháu sắp xếp đi, lập tức công khai tin tức kết hôn, tin chú hai cháu mất chẳng giấu được bao lâu đâu.”
“Vâng.” Tưởng Diệc Sâm vội vàng đồng ý.
Do dự một lúc, anh ta hỏi: “Bà nội, chúng ta đột nhiên công bố tin tức kết hôn, chỉ e bên ngoài sẽ có nghi ngờ.”
Bà cụ Lam trầm giọng: “Cứ nói hai nhà Tưởng Sở đã bí mật đính hôn từ lâu, chỉ là tin tức vẫn luôn bị giấu đi thôi. Lát nữa con liên lạc với nhà họ Sở, lập tức cho người chụp một bức ảnh đính hôn. Sau khi công bố tin tức kết hôn thì đăng ảnh đính hôn luôn. Tin chú hai con mất không cần giấu quá lâu… qua hai ngày nữa thì công bố luôn đi.”
Dù gì cũng là người mẹ mất đi đứa con, cho dù bà cụ Lam có kiên cường đến mấy, nói tới chuyện con trai mất, giọng bà vẫn nghẹn ngào.
“Bà nội…”
Tưởng Tử Hàn vẫn muốn nói gì đó nhưng lại bị tiếng gõ cửa chen ngang.
Người hầu cung kính đi vào: “Thưa cụ bà, bà cả, ba cậu chủ, luật sư tư của ông chủ tới rồi ạ.”
Lời nói trong phòng bệnh bỗng im bặt.
Luật sư bước vào, sau khi biểu đạt sự đau thương xong lập tức đi vào chủ đề chính: “Cụ bà, di chúc ngài Tưởng để lại phải công bố trước mặt mọi người nhà họ Tưởng, bà xem sắp xếp vào lúc nào thì hợp lý?”
“Đợi đã. Đợi đưa Khải Chính về nhà, linh đường bày xong, tất cả mọi người tới viếng, cũng không cần cố ý đi mời mọi người một chuyến, chọn lúc ấy đi.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Vâng.”
Luật sư cung kính đồng ý, trước khi lui ra, do dự một lúc lại nhắc nhở nói: “Bản di chúc này có ảnh hưởng nhiều nhất với cậu ba, hôm ấy ai cũng có thể không tới nhưng mẹ con cậu ba bắt buộc phải có mặt.”
Vừa nghe người đàn bà Mộ Kiều Dung cũng sẽ tới linh đường vào lúc ấy, Tưởng Dĩ Bình trợn tròn đôi mắt bực tức và phẫn nộ, hai tay siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi hết lên.
Đáy mắt Tưởng Diệc Sâm cũng xẹt qua cái bóng mờ.
Một đứa con riêng và người mẹ ti tiện của nó còn được ưu đãi hơn cả con cháu dòng chính.
Dựa vào đâu?