CHƯƠNG
Khương Thu Mộc im lặng thở dài.
Tống Hân Nghiên luôn rất kiềm chế mình.
Từ chuyện bị ép uống thuốc phá thai tới việc quyết tuyệt rời xa Tưởng Tử Hàn để ra nước ngoài, từ đầu đến cuối cô luôn dùng lý trí để kiềm chế, chẳng hề giống với người bị ép vào đường cùng, đau thấu tim gan tẹo nào.
Thời gian qua lâu như vậy rồi, cô mới như bất giác sực tỉnh lại.
Đau lòng, buồn bã, tuyệt vọng, đau khổ…. đủ các kiểu cảm giác chẳng nhanh chẳng chậm lan tràn ra từ trái tim, giống như một cái mạng nhện, chặt chẽ kín đáo bao bọc lấy cả người cô.
Khương Thu Mộc lại ôm lấy cô: “Nghiên, đau lòng thì khóc, không nỡ thì quay về. Trên thế giới này, không có quy định nào rằng ra quyết định rồi thì nhất định phải làm theo. Tuy Tưởng Tử Hàn có hơi khốn nạn nhưng anh ta vẫn có lòng với cậu. Không có ai là hoàn hảo, răng với lưỡi còn có thể cắn phải nhau, huống chi là người với người ở chung với nhau? Quá khứ thì quên đi, bắt đầu lại từ đầu…”
Tống Hân Nghiên lẳng lặng rơi lệ, nước mắt ướt đẫm cả áo ngủ của Khương Thu Mộc.
Khóc xong rồi, cô dần dần bình tĩnh lại, lắc đầu: “Không đâu Đầu Gỗ, chẳng thể quay đầu được nữa rồi. Có những tổn thương một khi đã hình thành, cho dù tớ muốn giả dối vờ như yên ổn cũng chẳng thể được. Vừa chạm vào sẽ nứt ra, vừa chạm vào sẽ thấy đau….”
Tống Hân Nghiên dựa vào đầu giường, đôi mắt sưng đỏ đờ đẫn nhìn vào không trung: “Mới nãy chỉ là tớ nằm mơ bị dọa rồi nhất thời xúc động đau buồn thôi. Giữa tớ và Tưởng Tử Hàn cách nhau bằng mạng của đứa trẻ, chẳng thể vượt qua được… Cậu nói đúng lắm, thời gian sẽ làm lành tất cả, tớ sẽ quên đi…”
Cô nói xong lại nằm xuống, đưa lưng về phía Khương Thu Mộc nhắm mắt lại.
Để sự đau lòng và buồn khổ bị khơi dậy do giấc mơ chết chìm trong tim.
Khương Thu Mộc vô cùng đau lòng, nhưng lại chẳng có cách nào hết.
Cũng không biết tính cách bướng bỉnh này của cô giống ai nữa!
…
Cùng lúc ấy, ở thủ đô đang là ban ngày.
Nhà tang lễ dùng quan tài băng đưa Tưởng Khải Chính ra.
Tưởng Tử Hàn đứng lặng hồi lâu ở trong nhà xác.
Chúc Minh Đức đợi một lúc, thấy anh không có ý rời đi chỉ đành đứng dậy đi trước.
Anh ta cẩn thận hỏi: “Sếp, cậu cả đã bàn bạc xong với nhà họ Sở rồi, đợi lát nữa sẽ công bố tin tức kết hôn. Thủ tục các thứ cũng đã chuẩn bị xong, cụ bà đã xem qua rồi. Bây giờ chỉ thiếu ảnh chụp chung của anh và cô Sở thôi, cô ấy đã đợi ở khách sạn rồi…”
“Bụp!”
Tưởng Tử Hàn đấm mạnh một đấm lên tường.
Tiếng vang nặng nề dọa Chúc Minh Đức rùng mình, bất giác im miệng.
“Cút!” Tưởng Tử Hàn nhỏ giọng quát lên.
Chúc Minh Đức đứng im tại chỗ không động đậy: “Chuyện ông chủ mất chẳng giấu được lâu, nếu như thời gian cho phép, có lẽ chúng ta còn có thể tìm ra cách xử lý tốt hơn. Nhưng lần này chuyện xảy ra đột ngột, hơn nữa người đâm ông chủ ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, kẻ địch có thể tìm thời cơ ra tay bất cứ lúc nào… Boss, phải đặt đại cục lên hàng đầu, những chuyện khác, sau đó có thể từ từ bù đắp.”
“Bù đắp?”