Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

chương 565

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

“Tăng tắng tăng tằng, tớ về nhà rồi nè, mọi chuyện đều ổn cả.”

Tống Hân Nghiên nhìn vào màn hình liên tục chuyển động, cười nói: “Vậy được rồi.”

Khương Thu Mộc nhìn cô đầy nghi hoặc: “Có tâm sự gì à? Có phải là vì chuyện mà Cố Vũ Tùng tới nói với cậu trước lúc về cùng với tớ không? Anh ta nói gì với cậu thế?

Đã nói gì ư?

Tống Hân Nghiên thoáng bối rối, không kìm được mà nhớ lại tình cảnh lúc đó.

Cố Vũ Tùng chỉ đưa cho cô một tờ giấy màu đỏ với dòng chữ giấy chứng nhận ly hôn màu bạc: “Anh Hàn bảo tôi giao cái này cho chị.”

Lúc chưa thật sự ly hôn, Tống Hân Nghiên còn vô cùng mong đợi có thể nhanh chóng lấy được tờ giấy màu đỏ này.

Nhưng bây giờ tất cả đều đã trở thành sự thật rồi, cô lại cảm thấy trái tim mình lập tức trống rỗng.

Cố Vũ Tùng thở dài nói: “Nói thật nha, ban đầu tôi cũng không xem trọng lắm chuyện hai người tới với nhau. Sau đó lại cảm thấy tình cảm của cả hai hẳn có thể phát triển bền chặt tới sau này. Ai mà ngờ giữa đường đùng một cái lại gãy gánh… Chia tay cũng chia tay xong rồi, sau này mỗi người tự sống thật tốt, vậy cũng đã rất tốt rồi…”

Tống Hân Nghiên không nhớ nổi những lời anh ta nói phía sau.

“Nghiên, Hân Nghiên?” Khương Thu Mộc không ngừng vẫy tay với màn hình điện thoại: “Hỏi cậu đấy, cậu sao lại thất thần thế? Miệng tên khốn Cố Vũ Tùng đúng là kín như bưng, tớ một đường đi hỏi anh ta lại không tiết lộ nửa chữ cho tớ biết ấy.”

Tống Hân Nghiên cười cười: “Thú thật cũng chẳng phải chuyện lớn gì, anh ta chỉ là đến đưa tớ giấy ly hôn thay Tưởng Tử Hàn thôi.”

Khương Thu Mộc không nói nên lời.

Im lặng được hai giây, cô ấy thở dài rồi nói: “Được rồi. Nếu như đã ly hôn rồi thì không cần phải thấy có gánh nặng tâm lý nữa. Sau này cậu muốn làm gì thì cứ tự tin làm, chị đây luôn ủng hộ cưng!”

“Được.” Tống Hân Nghiên gật đầu nói: “Thế gian cỏ lạ nhiều vô kể, chỉ cần tớ muốn, sau này tớ thích tán tỉnh trai đẹp thế nào thì cứ tán thôi.”

“Đúng vậy, không thể treo cổ mãi trên một cái cây được.”

Khương Thu Mộc đồng ý.

Hai người thoải mái trò chuyện mấy câu rồi cúp điện thoại.

Tâm trạng vui vẻ sôi nổi vừa rồi giống như rơi vào hầm băng, Tống Hân Nghiên thất thần, vẻ mặt đầy cô đơn.

Khi Dạ Vũ Đình ngồi xe lăn đi vào, Tống Hân Nghiên đang đọc sách.

Tờ giấy nháp bên cạnh được viết tên tiếng anh và các công thức của rất nhiều thành phần công thức hóa học.

“Cốc cốc cốc!”

Dạ Vũ Đình nhẹ nhàng gõ cửa: “Chăm chỉ như vậy, em định thi đại học lần nữa sao?”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, kinh ngạc nói: “Sao anh lại tới đây?”

Dạ Vũ Đình dịu giọng nói: “Vốn dĩ anh định quay về phòng để ngủ, nhưng anh thấy đèn bên em vẫn còn sáng nên đi qua xem thử.”

Anh ta cầm bản nháp có công thức phản ứng hóa học lên xem: “Cái thứ này khô khan nhàm chán, ít được các nữ sinh thích. Hơn nữa…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio