CHƯƠNG
Lời của anh ấy còn chưa nói hết, Tống Hân Nghiên đã cười khì khì nói: “Giúp việc tư thì được nhưng dang tay mời thì thôi. Còn về công ty, em chưa nghĩ tới. Anh, em muốn tự mình kiếm sống.”
Lòng Tống Dương Minh trùng xuống, nhưng lại không thể hiện ra ngoài miệng: “Đùa với em thôi. Muốn tìm công việc gì? Anh giúp em để ý. Về cũng tốt, ở mãi nơi đất khách quê người cũng có lúc xa tầm với, anh cũng không quá yên tâm.”
“Không vội, em về rồi tự em từ từ tìm.” Tống Hân Nghiên cười nhạt: “Tổng giám đốc Tống, sau này đã cùng ngành rồi, xin hãy quan tâm nhiều hơn, cũng xin hãy chuẩn bị tâm lý bị em tập kích bất cứ lúc nào nhé.”
Mặt Tống Dương Minh tràn đầy vẻ cưng chiều: “Được, lúc nào cũng hoan nghênh.”
Tắt video call, Tống Hân Nghiên dựa vào tường thở dài một hơi.
Qua một lúc, cô đứng thẳng vỗ vỗ mặt mình, thấp giọng cổ vũ: “Tống Hân Nghiên, cố lên nào! Quên đi quá khứ, nghênh đón tương lai. Cuộc sống mới tươi đẹp đang ở phía trước, dũng cảm tiến thẳng!”
…
Ngày Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình về nước đúng vào Quốc khánh.
Vừa xuống máy bay, đâu đâu cũng là cờ đỏ rợp trời, vui mừng khắp nơi.
Từ con đường nối từ sân bay ra ngoài, lá cờ đỏ rực đón gió bay phấp phới, vừa quen thuộc lại vừa yên lòng.
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, trái tim luôn treo cao ở nước ngoài cũng từ từ hạ xuống.
“Sao thế?”
Phát hiện sự khác thường của cô, Dạ Vũ Đình quay đầu, nắm lấy tay cô hỏi khẽ.
Tống Hân Nghiên bị dọa cho giật nảy mình, tay cô run lên, thẳng thừng rút khỏi tay anh ta.
“Không sao.” Cô lắc đầu.
Thời gian ở nước ngoài, cô thực sự luôn thấy bất an.
Năm ấy bị bắt cóc ở nước M để lại cho cô ám ảnh sâu sắc.
Vừa bước tới nơi đất khách, thần kinh cô lập tức trở nên căng thẳng.
Không dám ra ngoài, thậm chí còn không dám kết giao với bạn bè lạ, đi tới những nơi lạ lẫm.
Ngay cả đã qua hai, ba năm, thỉnh thoảng công tác phải ra nước ngoài, cô cũng sẽ cố gắng rút thời gian xuống ngắn nhất.
Bây giờ nghĩ lại, việc bản thân trốn tránh như vậy… đúng là một lời khó nói hết.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, vẫn là quay về rồi.
Dạ Vũ Đình ảm đạm thu tay về.
Nhìn thấy sân bay nhiều người, lại liên tưởng tới việc lúc trước cô lo lắng sẽ gặp người không nên gặp ở đây, cho rằng cô chỉ là không quen với sự ồn ào thôi.
Anh ta tỏ vẻ hối lỗi xin lỗi: “Xin lỗi, là anh suy nghĩ không chu đáo. Sớm biết kỳ nghỉ nhiều người như vậy, chúng ta không nên về đây góp vui, nên đợi sau lễ hẵng về mới phải.”
Tống Hân Nghiên thu lại sự phức tạp trong lòng, đẩy xe lăn của Dạ Vũ Đình đi: “Nhiều người cũng tốt, ở nước ngoài yên tĩnh quá rồi, chẳng có chút không khí đón lễ nào như trong nước cả.”
Lướt nhìn dòng người xung quanh một vòng, cô khẽ nhếch miệng: “Hết Quốc khánh sẽ tới Trung thu, trong nước chú trọng đoàn viên, chúng ta cũng nên về thôi.”
Dạ Vũ Đình bị cảm động bởi sự quan tâm dịu dàng của cô.
Là anh ta cứng rắn kéo cô về nước, vậy mà cô còn tìm lý do cho anh ta.