CHƯƠNG
Cậu ta túm lấy Tưởng Tử Hàn: “Khó khăn lắm em mới gọi mọi người tụ họp, dù sao anh cũng phải nể mặt ăn xong rồi hẵng đi chứ.”
“Không có tâm trạng.” Tưởng Tử Hàn gỡ tay cậu ta ra: “Ghê tởm! Sau này đừng có chọn cái nơi vớ vẩn này để ăn nữa. tởm chết đi được!”
Nói xong liền kiên quyết bỏ đi.
“Đậu!”
Gương mặt non nớt ngoan ngoãn của Lục Minh Hạo trở nên âm trầm vô cùng, xoay người quay trở về.
Vừa định trở về phòng bao thì cửa phòng bên cạnh mở ra, một bóng người mảnh khảnh bước ra từ bên trong.
Cậu ta vô thức liếc nhìn, đột nhiên sững lại.
Chị dâu cũ Tống Hân Nghiên?!
Chuyện xảy ra hồi tối lướt qua trong tâm trí cậu ta như ánh chớp.
Thôi xong luôn!
Chắc chắn ban nãy Lão Tưởng nhìn thấy Tống Hân Nghiên, cho nên mới bảo cậu ta nghe ngóng xem người ở phòng bên cạnh là ai.
Giờ thì hay rồi, sợ là thủ đô sắp động đất mất thôi!
Tưởng Tử Hàn về thẳng công ty.
Chúc Minh Đức đã đợi sẵn ở bên trong từ lâu.
Tưởng Tử Hàn vừa bước vào, Chúc Minh Đức lập tức đưa một tập văn kiện lên: “Sếp, đã tra ra được rồi, quả thật là mợ… cô Tống và Dạ Vũ Đình đã về nước, ngay sáng hôm nay. Cô Tống…”
Anh ta vô thức lùi về sau, sau khi tâm lý đủ vững rồi mới nói xong những lời sau đó: “Sống ở trong nhà họ Dạ.”
Lời vừa nói qua, quanh người Tưởng Tử Hàn lập tức toát ra hơi lạnh mạnh mẽ tới đáng sợ.
Lá gan Chúc Minh Đức run lên, lập tức nói thêm: “Nhưng chân của Dạ Vũ Đình còn chưa khỏi hoàn toàn, cho nên phương diện đó tạm thời là có lòng mà không có sức, anh có thể yên tâm…”
“Bốp!”
Chúc Minh Đức vừa dứt lời, một cái cốc lập tức bị ném qua.
Anh ta nghiêng người sang bên cạnh hoàn toàn bằng bản năng.
Chiếc cốc sượt qua má anh ta bay ra ngoài, đập lên cánh cửa.
Trái tim Chúc Minh Đức giật thót, sau đấy anh ta lại cố gắng đè nén lại, run rẩy sợ hãi chờ đợi sự tức giận của sếp nhà mình.
Tưởng Tử Hàn chỉ lạnh lùng nhìn anh ta: “Chuyện chính chưa xong mà toàn nghĩ tới mấy chuyện vớ vẩn, ai muốn biết mấy cái thứ linh tinh đấy!”
Mắng thì mắng, nhưng sự tức giận âm trầm trên mặt lại tiêu tan đi rất nhiều, đến cả đầu lông mày cũng giãn ra một chút.
Chậc!
Chúc Minh Đức thóa mạ trong lòng: Tên đàn ông kia, tên của anh chính là miệng nói một đằng, dạ nghĩ một nẻo!