CHƯƠNG
Dạ Vũ Đình cảm thấy hơi hổ thẹn: “Em nghe thấy rồi à?”
Tống Hân Nghiên mỉm cười, không đáp lại.
Dạ Vũ Đình cũng chẳng che giấu nữa: “Công ty đã có người chuẩn bị rồi, anh cũng đã nghĩ xong tên, cứ đặt theo tên của em đi. Sau khi đăng ký thành công là có thể chính thức đi vào hoạt động. ‘Hân là vui mừng, Nghiên là xinh đẹp”, tên của em rất đẹp đấy.”
Tống Hân Nghiên từ chối rất thẳng thắn: “Dạ Vũ Đình, cảm ơn anh, nhưng tôi không cần đâu.”
Dạ Vũ Đình nắm lấy tay cô.
Tống Hân Nghiên cứng đờ, muốn rút tay về nhưng lại cố gắng kìm nén xuống.
Dạ Vũ Đình cười dịu dàng: “Hân Nghiên, em nghe anh nói. Công ty này không chỉ mở vì em, mà còn vì bản thân anh nữa. Em không cần cảm thấy có gánh nặng đâu. Sản nghiệp của nhà họ Dạ bọn anh quá đơn độc, công ty như thế này cũng chẳng có ưu thế cạnh tranh gì trong thị trường cả. Anh cần phá vỡ mô hình này. Công ty mỹ phẩm là lựa chọn của anh sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Hơn nữa, anh còn có một người chuyên nghiệp như em ở bên, cho nên anh nhất định sẽ mở công ty này.”
Tống Hân Nghiên lặng lẽ rụt tay về, nghiêm túc nói: “Nếu như công ty này đã nằm trong kế hoạch của anh thì tôi không có tư cách để ngăn cản. Nhưng nếu anh vì tôi thì xin hãy dừng lại. Tôi không cần anh giúp tôi như vậy.”
Cô nhìn anh ta: “Dạ Vũ Đình, gia đình anh vốn dĩ đã không chấp nhận tôi, tôi không muốn thêm cái danh hồng nhan họa thủy trong lòng bọn họ nữa. Nếu như anh thực sự muốn giúp tôi thì hãy cho tôi một chút tôn nghiêm, đợi tôi có được thành tựu rồi hẵng tính tới chuyện khác.”
“Em thực sự định tự mình đi tìm việc sao?” Dạ Vũ Đình hỏi.
“Đúng vậy!” Tống Hân Nghiên gật đầu: “Tôi đã quyết định trước khi về rồi.”
“Định đi đâu?”
“Vào công ty nước ngoài, học tập kỹ thuật tiên tiến của phương tây để chống lại phương tây. Thứ tôi còn thiếu quá nhiều, bắt buộc phải học cho cẩn thận.” Tống Hân Nghiên nở một nụ cười thoải mái: “Yên tâm, tôi đã làm xong CV rồi, đợi lát nữa về rồi nộp luôn. Tuy rằng tôi không quá xuất sắc nhưng cũng không đến nỗi nào, chắc sẽ nhanh chóng có được công việc thôi.”
Dạ Vũ Đình cười xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, khiến em có gánh nặng lớn như vậy.”
“Không liên quan tới anh, dù sao cũng là vì quá yếu.” Tống Hân Nghiên nói đùa: “Đợi khi tôi có đủ tư cách đủ vốn liếng rồi, công ty của anh cũng nên mở, tới lúc đó chỉ cần tôi giúp được thì chắc chắn sẽ không lùi bước.”
Điện thoại đổ chuông, cô mỉm cười xin lỗi: “Tôi nhận điện thoại đã.”
Lấy ra xem, cũng chẳng phải là cuộc gọi nào mà là nhắc nhở ghi chú.
…Ngày tháng , sinh nhật của bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc, nhớ chuẩn bị quà đó nha, mong đợi.jpg.
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên cứng đờ.
Hóa ra cô bé sắp tròn bốn tuổi rồi.
Ghi chú này là khi đó cô nhóc cầm điện thoại tự mình ghi lại trước mặt cô ở Mịch Viên.
Lúc đó cô nhóc đưa ra hàng loạt yêu cầu, quà thì phải mới lạ, phải sáng tạo phải bí ẩn phải bất ngờ.
Muốn cô tự mình làm bánh sinh nhật cho cô bé vào ngày sinh nhật, còn phải đưa cô bé đi khu vui chơi nữa…
Nhưng giờ xem ra, những lời hứa khi đó sẽ không thể thực hiện được rồi.
“Sao vậy?” Dạ Vũ Đình nghiêng đầu nhìn điện thoại cô.
“Không sao.”