CHƯƠNG
Cảnh sát gật đầu, nhìn về phía mấy người Trương Mỹ Dung: “Yêu cầu của cô Tống không hề quá đáng.”
Trương Mỹ Dung lập tức bùng nổ tại chỗ, tức giận nói: “Muốn tôi xin lỗi con… xin lỗi cô ta à, đừng…”
Sở Thu Khánh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta.
Đồ ngu!
Đã đến nông nỗi này rồi mà còn chê không đủ mất mặt!
Trương Mỹ Dung nghiến răng đứng lên, hơi khom người, miễn cưỡng nói: “Cô Tống, tôi đùa hơi quá trớn, gây phiền phức cho cô rồi, mong cô rộng lượng không tính toán với tiểu nhân, tha thứ cho tôi lần này đi.”
Cửa hàng trưởng cũng nhanh chóng đứng dậy: “Chúng tôi chưa làm rõ đầu đuôi sự việc mà đã cưỡng ép định tội cho cô Tống, chúng tôi cũng có lỗi. Xin lỗi cô Tống.”
Cảnh sát ở giữa hòa giải: “Cô Tống, họ đã biết sai và cũng đã xin lỗi rồi, chuyện này vẫn nên chấm dứt tại đây thôi.”
Nữ cảnh sát đứng bên cạnh Tống Hân Nghiên nhỏ giọng nhắc nhở: “Chuyện này không gây ra hậu quả quá lớn, dù cô không chịu thì chúng tôi cùng lắm cũng chỉ phê bình và giáo dục họ, khi có người đến bảo lãnh thì cũng phải thả người…”
Tống Hân Nghiên đã biết sẽ có kết quả này từ lâu rồi, vốn dĩ cô cũng không muốn gì.
Dừng lại đúng lúc, sau khi ký tên thì cô cũng rời đi luôn.
Mấy người lần lượt ra khỏi đồn cảnh sát.
“Tống Hân Nghiên!”
Trương Mỹ Dung nghiến răng nghiến lợi thấp giọng quát: “Chuyện ngày hôm nay cô đây nhận thua. Nhưng lần sau cô sẽ không may mắn như vậy nữa đâu, cứ chờ mà xem!”
Tống Hân Nghiên đứng yên quay người lại, nhếch môi mỉm cười: “Ồ, vậy sao? Nhưng với trí thông minh này của cô, tôi rất mong đợi đấy…”
“Cô!”
“Được rồi Mỹ Dung.”
Sở Thu Khánh dịu dàng lên tiếng, ngăn cô bạn thân đã nổi giận của mình lại.
Cô ta bước lên, nắm chặt tay của Tống Hân Nghiên với vẻ mặt đầy áy náy, thấp giọng xin lỗi: “Hân Nghiên, tôi biết khi ở Hải Thành cô đã giận vì tôi với Tử Hàn quá gần gũi nhau. Nhưng từ nhỏ đến lớn tôi với anh ấy vẫn luôn qua lại với nhau như vậy. Hôm nay Mỹ Dung quả thật hơi quá đáng, tôi thay cô ấy xin lỗi cô. Tôi thích Tử Hàn, tuy cuộc hôn nhân của chúng tôi là liên hôn gia tộc, nhưng tôi vẫn muốn xin cô đừng dây dưa với anh ấy nữa. Hai người không phải người cùng một thế giới…”
Trái tim vốn đã tĩnh lặng như nước của Tống Hân Nghiên chợt đau đớn.
“Nói xong chưa?”
Cô hờ hững rút tay ra: “Cô Sở thích anh ta thì giữ cho kỹ vào. Chó nhà mình không chịu đeo xích chó, đến lúc nó chạy mất thì lại trách người tản bộ ngang qua à?”
“Cô!”
Sở Thu Khánh bị nói mỉa đến mức sắc mặt trắng xanh đan xen.
Thấy Tống Hân Nghiên định rời đi, cô ta cất giọng nói: “Tôi đã nhớ lời của cô Tống rồi. Nếu cô Tống đã tới thủ đô, chi bằng để lại số điện thoại kết bạn Zalo đi, để tôi tiện gửi thiệp mời đám cưới khi tôi và Tử Hàn kết hôn.”